CÂU GỐC: “Dường ấy, ngươi không phải là tôi mọi nữa, bèn là con; và nếu ngươi là con, thì cũng là kẻ kế tự bởi ơn của Đức Chúa Trời” (Ga-la-ti 4:7).
ĐỌC KINH THÁNH TUẦN NÀY: Ga-la-ti 3:26–4: 20; Rô-ma 6:1-11; Hê-bơ-rơ 2:14-18; Hê-bơ-rơ 4:14, 15; Rô-ma 9:4, 5.
Phao-lô nói với các tín đồ Ga-la-ti rằng họ không phải là tôi mọi, nhưng là con trai và con gái của Đức Chúa Trời. Vì vậy, họ phải nghĩ và sống với lẽ thật này. Martin Luther cần nghe lẽ thật này khi ông còn trẻ. Luther là một tu sĩ, tin rằng mình là kẻ có tội. Ông đã cố gắng dùng việc làm của mình để nhận được sự tha thứ và bình an. Ông đã nhịn ăn, và đánh mình để cố gắng thoát khỏi tội lỗi, nhưng cuộc đời của một tu sĩ không đem lại cho ông sự bình an. Chẳng có gì ông không làm để có một tấm lòng tinh khiết hầu ông có thể đứng trước Đức Chúa Trời. Ông đã giữ tất cả các luật lệ, nhưng ông không tìm được sự bình an nội tâm. Ông nói, “Giả sử có một tu sĩ nào có thể được lên trời bởi việc làm của mình, thì tu sĩ đó sẽ là tôi. Tôi nên được thiên đàng qua tất cả những gì tôi đã làm.” – Phỏng trích. Nhưng không có gì ông làm đem lại kết quả.
Sau đó, Martin Luther đọc Ga-la-ti. Ông bắt đầu hiểu được lẽ thật về sự cứu rỗi trong Đấng Christ. Chỉ sau đó Luther bắt đầu có sự tự do thiêng liêng. Ông đã tìm thấy niềm hy vọng cho tâm hồn mình. Niềm hy vọng của Luther đã thay đổi thế giới, và thế giới không bao giờ giống như trước nữa.
Xem / Tải về bài học theo liên kết sau đây:
=> Từ Tôi Mọi Trở Thành Con Của Đức Chúa Trời (Bài Học 8, 12 Tháng 8 – 18 Tháng 8)