Bóng chiều đã ngã dài khi thầy Lắm trở lại xóm dừa. Lê Thanh chăm chú nhìn, để ý thấy thầy Lắm có cầm theo một quyển sách đen to tướng ở trong tay. Nó reo lên:
– Thầy giáo đây rồi!
Chẳng bao lâu một nhóm đông dân chúng tựu lại dưới rặng dừa để nghe kể chuyện.
Khi mọi người có chỗ ngồi xong, thầy Lắm bắt đầu:
– Có bao giờ các bạn muốn biết sự vật trong thế gian này khởi đầu như thế nào chăng? Hãy nhìn đến cây xoài to lớn đằng kia, từ đâu mà có nó vậy?
– Người anh họ của tôi lấy hột trồng đó, độ khoảng trên 20 năm nay rồi. Cụ Sáu đáp.
– Hột giống từ đâu mà có? Thầy giáo hỏi tiếp.
– Từ một cây xoài khác. Tèo trả lời.
– Rồi cây khác từ đâu mà có?
– Từ hột giống.
– Này, mình có thể đi ngược dòng cho đến bao xa? Tôi muốn các bạn nghĩ ngược lại từ hồi xưa kia, từ đâu mà có cây xoài đầu tiên?
Ngay lúc ấy, con gà mẹ và bầy gà con đi ngang qua. Thầy Lắm bắt cơ hội nói:
– Hãy xem con gà mẹ kia, nó phát xuất từ đâu vậy.
– Từ cái trứng. Danh trả lời.
– Từ đâu mà có cái trứng?
– Từ gà mẹ.
– Rồi con gà mẹ ấy lại do cái trứng của một con gà mẹ khác sinh ra. Nhưng này, hãy suy nghĩ đến con gà mẹ đầu tiên từ đâu mà có? Và ngay các bạn ở đây nữa, từ đâu mà ra?
– Mẹ cháu sanh cháu ra. Tèo đáp.
– Đúng vậy, và mẹ em lại do ông bà ngoại sanh ra. Rồi ông bà ngoại lại do ông bà cố sanh ra. Nhưng họ phát nguồn từ đâu?
Bây giờ tôi muốn các bạn hãy lưu ý đến việc khác. Con gà mẹ kia có được 5 con mà mỗi con gà ấy có thể lớn lên lên rồi sanh nhiều con gà khác, và cứ tiếp tục như thế ít lâu sẽ có biết bao nhiêu là gà. Một cây xoài cũng có thể sanh ra nhiều cây xoài khác vậy. Vì mọi sinh vật đều tăng thêm cho nên bây giờ chúng ta có nhiều gà, nhiều cây và nhiều người ta trên thế gian hơn xưa kia. Trái lại, nếu chúng ta đi ngược lại dòng thời gian thì chúng ta thấy sự vật ít lần, ít lần mãi cho đến lúc chỉ còn có một con gà đầu tiên, một cây đầu tiên và một con người đầu tiên. Và từ đâu mà có những sự vật như vậy? Đó là câu hỏi mà chúng ta muốn được giải đáp.
Còn có biết bao nhiêu câu hỏi chúng ta có thể nêu lên như: Thế giới của chúng ta với núi non, sông ngòi cùng biển cả. Từ đâu mà có? Mặt trời, mặt trăng và ngôi sao nữa – chúng có hoài như vậy hay chúng có điểm khởi đầu? Như thế chúng xuất hiện như thế nào?
– Tôi nghe nói rằng mọi sự vật đều xuất phát từ bốn nguyên tố là gió, lửa, đất, và nước. Cụ Sáu nói.
Thầy Lắm gật đầu:
– Đó là lời nói rất thông minh, nhưng gió, lửa, đất, nước từ đâu mà ra? Nếu chúng ta muốn trở lui lại khởi điểm thì chúng ta sẽ thấy có thứ không có điểm khởi sự mà đã có từ trước vô cùng rồi. Vì nếu vật đầu tiên mà có điểm khởi đầu, chúng ta lại có thể hỏi: Trước nó còn có gì nữa, và như thế nó không còn là vật đầu tiên.
Bây giờ tôi không nhớ lúc ban đầu, vì tôi không có mặt lúc ấy. Nhưng quyển sách đen của tôi đây có nói đến lúc bấy giờ. Nhờ bạn nào làm ơn lên đây đọc những chữ đầu tiên trong sách này giùm tôi.
Danh bước tới cách hãnh diện vì nó có đi học trường làng nên biết đọc. “Ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất.” Danh đọc.
– Cảm ơn em. Thầy Lắm nói. Bây giờ ai làm ơn cho tôi biết thế giới từ đâu mà có?
– Đức Chúa Trời dựng nên! Tèo trả lời.
– Đúng! Có một điểm khởi đầu cho mọi vật trên thế gian này cũng như trên trời cao kia: Ấy là Đức Chúa Trời. Chính Đức Chúa Trời không có điểm xuất phát vì Ngài có trước mọi vật. Ngài là Chúa của đất và trời. Ngài là nguồn gốc của sự sống, sự khôn ngoan và có quyền lực. Chính sự sống của Ngài đã thở vào cây cỏ, thú vật cũng như loài người. Ngài đã tạo nên mọi vật và Ngài cai trị trên mọi vật. Ngài nâng đỡ mọi vật Ngài đã dựng nên, cả vật sống cũng như vật không sự sống, lớn cũng như nhỏ. Ngài đã hướng dẫn những ngôi sao vĩ đại trong quĩ đạo của chúng; Và Ngài giữ cho trái tim của đứa bé nhỏ nhất đập đều.
Đức Chúa Trời cao xa hơn con người cũng như mặt trời cao hơn trái đất vậy. Ngài đã sống từ trước vô cùng và sẽ sống mãi vô tận. Ngài quán thông mọi việc, tương lai cũng như quá khứ. Và Ngài chiếu ra với sự vinh hiển chói lấp cả mặt trời.
Xưa kia đã có lần Đức Chúa Trời quyết định tạo nên một thế giới nữa. Đó là câu chuyện cho thế giới chúng ta với cây xoài đầu tiên, con gà đầu tiên, con người đầu tiên, và những cái đầu tiên của mọi sự vật khác bắt đầu.
Trước khi Chúa tạo thế gian, thảy đều âm u, vô hình thể và nước bao bọc hết rồi. Rồi Ngài tạo nó nên chốn tốt đẹp cho loài người ở. Đức Chúa Trời làm việc trong bảy ngày, tạo nên mọi vật trong trật tự.
Trong ngày thứ nhất, Đức Chúa Trơi làm ra sự sáng, là điều thiết yếu cho sự sống của cây cỏ và thú vật. Vì Ngài yêu sự đẹp đẽ nên chia ánh sáng ra thành màu sắc: Đỏ, da cam, vàng, xanh lam và tím.
Ngày thứ hai, Ngài trộn những yếu tố cần thiết cho mọi sinh vật thở, ấy là không khí.
Ngày thứ ba, Ngài làm cho đất khô lộ ra trong khí nước chảy vào những dòng sông lớn và tưới đất. Trong đất đã có mọi yếu tố cần thiết mà Ngài sẽ dùng để tạo nên sinh vật. Đoạn, Ngài dựng nên mọi loài cây – từ giống cỏ thấp hèn để làm tấm nệm cho đất đến những cây cao lớn nhất. Với tài khéo léo của một nghệ sĩ, Ngài đã tạo nên hoa với mọi hình thể, mọi màu sắc và trải chúng nơi này nơi nọ để tăng vẻ đẹp cho đất . Cả thế gian trở nên khu vườn mỹ lệ trong ngày thứ ba.
Chúa lại làm cho có lương thực dư dật – cỏ, hột, trái và rau.
Ngày thứ tư, Ngài làm cho mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao xuất hiện. Ngài dùng những thiên thể để để làm dấu chỉ ngày, đêm, tháng, năm.
Rồi ngày thứ năm, Ngài dựng nên các loài thú. Ngài làm cá lội đầy biển và chim bay rập trời – đủ mọi màu sắc, hình thể và tầm thước.
Đến ngày thứ sáu, Đức Chúa Trời dựng nên loài thú ở trên đất: Những loài bốn chân, và loài bò sát. Ngài tạo nên giống đực và giống cái, và truyền lệnh cho chúng phải sanh sản để đầy dẫy đất.
Bấy giờ, trái đất đã sẵn sàng cho tác phẩm then chốt – con người. Đã có sự sáng để soi sáng thế gian. Đã có không khí để thở. Đã có lương thực cho người dùng và bông hoa cho người ngắm xem. Đã có chim hót cho người nghe và thú để nô đùa với người.
Đoạn Chúa phán, “Chúng ta hãy làm nên những loài người như hình ta và theo tượng ta.” Rồi Ngài dùng những nguyên liệu của đất nắn nên một người nam với chính hai bàn tay Ngài. Kế đó Ngài cúi xuống hà vào lỗ mũi với sinh khí Ngài, và người trở nên một sanh linh. Con ngươi thật tao nhã thay! Đã được dựng nên theo như hình thể và trí tuệ của Đấng dựng nên mình.
Khi người mở mắt lần đầu, người đã thấy nét mặt của Đức Chúa Trời. Đoạn Đức Chúa Trời nâng người lên và chỉ cho xem thế gian tuyệt mỹ mà Ngài đã dựng nên cho người. Mọi loài thú đều được đưa đến trước mặt người và người đặt tên cho chúng. A-đam – phải, tên người là A-đam – thấy mọi loài đều có bạn đời, còn mình thì trơ trọi. Sau đó, Đức Chúa Trời làm cho người ngủ, cắt một xương sườn, tạo nên một người nữ cho A-đam. Niềm hân hoan của Ađam thật trọn vẹn. Đức Chúa Trời vui sướng biết bao khi thấy A-đam và vợ người là Ê-va, cùng nhau tay trong tay, nhẹ bước dạo qua thế giới đẹp đẽ của họ!
Ngày thứ bảy, Đức Chúa Trời ngơi nghỉ. Ngài đặt ngày ấy riêng ra làm ngày thánh cho người nam và người nữ, và mọi người sẽ được sanh ra sau này để thờ phượng Ngài. Tuy rằng hầu hết nhân loại đã quên thờ lạy Ngài, chúng ta vẫn còn bảy ngày để nhắc nhở chúng ta đến bảy ngày đầu tiên khi Chúa dựng nên thế gian.
– Hôm qua, các bạn có hỏi tôi là ai vì Vua sở hữu chủ của thế gian này. Bây giờ các bạn biết rồi chớ? Ngài chính là Đức Chúa Trời đã tạo nên thế gian này vậy.
Lúc ấy cụ Sáu đứng dậy:
– Tôi muốn biết có phải Đức Chúa Trời mà ông kể đó là Đức Chúa Trời Hoa Kỳ hay không? Có phải đạo Giê-su, là đạo của người Mỹ chăng?
– Câu hỏi ấy hay lắm, thưa cụ. Không. Gọi Ngài là Đức Chúa Trời Hoa Kỳ thì không đúng. Xin cụ suy nghĩ một chút đã. Ađam và Êva là tổ phụ của nhân loại. Từ họ mà có mọi chủng tộc trên trái đất ngày nay – đen, trắng, đỏ, vàng. Còn Đức Chúa Trời là Cha của họ hết thảy. Cho nên dầu chúng ta là người Việt Nam, Trung Hoa, Mã Lai, Pháp, Ý, hay bất cứ giống dân nào khác, chúng ta vẫn là con cái của vì Đại Đế này. Ngài đã dựng nên hết thảy chúng ta vậy.