Home / Dưỡng linh / Niềm tin & Cuộc sống / Những Việc Làm Của Tình Yêu (Chương 8 – Hoàng Tử & Phản Thần)

Những Việc Làm Của Tình Yêu (Chương 8 – Hoàng Tử & Phản Thần)

Chương 8: Những Việc Làm Của Tình Yêu

Thầy Lắm rất quan tâm đến bệnh tật trong làng. Thầy rất vui mừng khi thấy chân của ông Ba đã lành sau những lần chữa trị đơn sơ bằng nước nóng. Ông mong mỏi được có thuốc để trị bệnh đau mắt, sán lãi và những bệnh thông thường khác mà dân chúng mắc phải rất nhiều. Vì thế khi một bác sĩ, bạn của ông, có thể đến thăm làng này với ông trong một ngày thì ông là người biết ơn nhiêu nhất.

Trung chạy về nhà vác bàn ra, đặt dưới bóng cây – nơi họp thường lệ – cho bác sĩ dùng. Chẳng mấy chốc người trong làng đều tựu quanh đấy – dầu có bệnh hay không. Bác sĩ lắng nghe mọi lời khai bệnh và phát thuốc cho từng người – từ đứa bé tí hon đến bà cụ cao niên nhất. Khi chữa bệnh xong, bác sĩ mời họ ngồi xuống để nghe thầy Lắm nói chuyện.

Thầy Lắm khởi đầu:

– Tôi tin rằng ai nấy đều vui mừng vì có bác sĩ đến giúp chúng ta hôm nay. Trong khi nhìn xem bác sĩ trị bệnh cho quý vị, tôi nghĩ đến một bác sĩ xưa kia. Người bệnh tật bao quanh bác sĩ ấy như quý vị hôm nay vậy. Một người kêu xin, “Thầy ôi, đứa bé gái tôi bị bệnh nặng, xin thầy cứu giùm!”, “Xin ông làm phúc chữa bệnh cho con tôi, ông ơi” – người khác kêu xin. Một người cùi với những mụt lở lói thấy tởm kêu lên, “Chúa ôi, nếu Chúa muốn, Ngài có thể làm cho con được lành!” Một người mù khẩn thiết, “Ôi Chúa, xin ban cho con đưọc sáng mắt.” Hằng ngàn người đến cùng Ngài để được chữa lành và Ngài cứu giúp họ cả. Bây giờ có những làng mà trọn làng không có một người bệnh vì cớ thầy thuốc đại tài đã ghé qua đó. Quý vị có biết thầy thuốc ấy là ai chăng?

Tèo đáp:

– Giê-su!

Thầy Lắm rất thích ngắm cặp mắt tinh anh ấy của Tèo ở hàng đầu chăm chú nhìn mình.

– Phải đấy, Tèo. Đức Chúa Giê-su là bác sĩ nhiệm mầu, và khác hơn mọi bác sĩ khác. Ngài không cần dùng thuốc với dụng cụ chẩn mạch, cũng không cần bệnh viện, vì Ngài có quyền phép, chỉ phán một lời thì người bệnh được lành. Quý vị hẳn còn nhớ khi Ngài dựng nên thế gian, Ngài chỉ phán ra sự sáng, không khí, cây cỏ và thú vật được tạo nên. Ngài nắn nên hình người rồi hà sự sống thì người sống. Ngài cũng dùng chính quyền phép ấy để chữa bệnh, và làm cho kẻ chết sống dậy, khi Ngài ở trên thế gian này. Mọi lời vị Hoàng tử đã phán, mọi việc Ngài đã làm đều bày tỏ tình yêu của Ngài cho nhân loại. Loài người đã bị bệnh tật và tội lỗi làm cho tàn phế đi, nhưng công việc của Ngài là cho họ được lành mạnh trở lại, cả phần xác cũng như phần hồn.

Một hôm nọ, khi Đức Chúa Giê-su đang dùng bữa với các bạn Ngài, có một người giàu có tên Giai-ru chạy vào và cầu khẩn Ngài đến nhà ông ta lập tức, “Thầy ơi, con tôi sắp chết, xin Thầy đến để chữa lành nó giùm.”

Đức Chúa Giê-su sẵn sàng giúp đỡ kẻ khác, bất luận giờ nào, ngày và đêm. Ngài lìa bàn ăn để đi theo người kia. Giai-ru muốn Chúa đi mau vì ông sợ con mình chết mất. Nhưng Đức Chúa Giê-su không thể đi mau được vì có đám đông vây quanh Ngài.

Trong đám đông ấy, có một người đàn bà rất muốn được gặp Đức Chúa Giêsu. Bà đã mang bệnh 12 năm rồi, bao nhiêu tiền của đều dùng hết để lo thuốc men. Nhưng các thầy thuốc chỉ làm cho bệnh cuả bà trầm trọng thêm mà thôi. Giờ đây bà rất nghèo khó, yêu đuối và khốn khổ. Bà đã nghe người ta đồn Đức Chúa Giê-su có thể chữa lành bệnh tật. Ngài là nguồn hy vọng độc nhất của bà. Bà nghĩ thầm, “Nếu mình có thể lại gần đủ để rờ vạt áo Ngài, mình sẽ được lành bệnh ngay.” Cố chen chân trong đám đông, bà vói níu lấy vạt áo Chúa. Liền lúc ấy bà biết chắc mình đã được lành bệnh. Bà sắp sửa lách mình trở ra thì Đức Chúa Giêsu dừng lại và hỏi, “Ai vừa rờ đến Ta?”

Các môn đồ nói với Ngài, “Thầy ôi, dân chúng lấn ép Thầy tứ phía, tại sao Thầy lại hỏi ai vừa rờ đến Ta?”

Đức Chúa Giê-su biết rõ sự cách biệt giữa việc đụng chạm vô ý thức của đám đông và cái rờ mó của đức tin. Ngài biết rằng quyền phép đã ra khỏi Ngài. Chúa quay lại và nhìn thẳng vào người đàn bà. Bà ta rụt rè bước tới và kể lại trọn câu chuyện của mình. Đức Chúa Giê-su nói với bà, “Hỡi con gái Ta, khá an lòng. Đức tin con đã chữa lành con. Hãy đi bình an.”

Ngay lúc ấy, có một sứ giả đến cùng Giai-ru mà nói, “Con ông đã chết rồi. Thôi, đừng làm phiền thầy chi nữa!”

Lòng Giai-ru vô cùng đau đớn. Ông nghĩ thầm, “Tại sao Đức Chúa Giê-su không đi mau? Nếu Ngài không dừng lại để nói chuyện với người đàn bà nọ, Ngài có thể cứu con gái mình khỏi chết.”

Nhưng Đức Chúa Giê-su nói với ông, “Đừng sợ hãi, chỉ tin thì con gái ấy sẽ được lành.”

Khi họ đến nhà Giai-ru, những kẻ than khóc mướn đã có mặt ở đó rồi, khóc lóc và kêu gào rất thảm thiết. Đức Chúa Giê-su không thích những tiếng ồn ào hỗn loạn này. Ngài dẫn cha và mẹ đứa gái vào phòng, còn những người khác Ngài bảo ra ngoài hết. Ngài nắm lấy tay đứa bé gái và nói, “Hãy chờ dậy, hỡi bé gái.”

Liền lúc ấy, đứa bé gái sống lại và ngồi lên, mạnh khỏe hơn trước nhiều. Cha mẹ đứa bé gái ôm chầm lấy nó, khóc lên vì vui mừng.

Không có bệnh tật nào quá khó để Ngài trị không được. Những kẻ phung cùi, mù lòa, điếc, câm, què, hay bại xuội đều được chữa lành. Lại có vài người, như con gái của Giai-ru, được sống lại từ kẻ chết. Những người này yêu mến Chúa biết chừng nào!

“Gương mặt Ngài là gương mặt đầu tiên mà tôi thấy trên đời.” – Người đui được lành thốt lên.

Người điếc reo lên, “Giọng nói của Ngài là giọng nói đầu tiên mà tôi được nghe.”

Người câm nói lớn: “Tên Ngài là tiếng đầu tiên phát ra từ miệng tôi.” “Từ ba mươi tám năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi bước đi khi Chúa chữa lành cho tôi.” – Một người khác nhảy múa vui mừng nói như thế.

Ngài là Đấng chữa bệnh đại tài. Ngày hôm nay Chúa vẫn như thời xưa. Khi đau ốm chúng ta có thể đến cùng Ngài để xin ơn cứu giúp.

Trung hỏi:

– Thưa thầy, ngày nay Đức Chúa Giê-su có chữa lành cho kẻ bệnh tật chăng?

– Có chớ, tuy Ngài không chữa như cách Ngài còn ở thế gian. Có những lúc Ngài làm phép lạ cho bệnh nhân như Ngài vẫn còn những cách khác để chữa lành bệnh tật.

Đức Chúa Giê-su muốn chúng ta giữ gìn thân thể chúng ta thật cẩn thận. Có những luật sức khỏe mà chúng ta cần phải tuân giữ cũng như luật lệ của nước mình. Phần nhiều bệnh tật đến với chúng ta vì sự bất cẩn riêng của mình như: chúng ta không giữ mình sạch sẽ, chúng ta không dùng đúng thức ăn, hoặc tự làm hại mình với thuốc lá, rượu, trầu và những chất độc khác. Cho nên một trong những cách Đức Chúa Giê-su chữa lành chúng ta là hướng dẫn ta trong việc tuân giữ luật sức khỏe.

Mặt khác, Đức Chúa Trời ban cho thế hệ chúng ta có những người khôn ngoan để khám phá ra các thứ thuốc diệt vi trùng hay ngăn ngừa bệnh tật. Trong thời đại chúng ta có những dược liệu rất công hiệu giúp cho bệnh nhân chóng bình phục mà xưa kia khi mắc bệnh ấy, người ta thường phải chết.

Thanh góp ý:

– Đúng vậy. Chính thuốc men đã làm cho người ta lành bệnh chớ không phải quyền phép của Chúa Giê-su.

Bác sĩ đứng dậy, lên tiếng:

– Tôi xin phép nói một vài lời. Tôi là bác sĩ. Tôi dùng thứ thuốc mới nhất và tốt nhất trên thị trường. Tuy vậy, tôi xin nói thật rằng tôi chưa từng chữa lành cho một người nào, và thuốc men của tôi cũng không chữa lành ai cả. Chỉ có quyền phép của Đức Chúa Trời mới chữa lành bệnh tật thôi.

Thanh lộ vẻ ngạc nhiên khi nghe bác sĩ nói thế.

Bác sĩ tiếp:

– Tôi nói vậy có ý nghĩa gì? – Bác sĩ nhìn thẳng vào Lê Thanh – Giả dụ như em gặp tai nạn bị gãy chân và vài vết thương trầm trọng trong cơ thể, rồi em đến nhờ tôi điều trị. Tôi có thể cho em dùng thuốc để ngừa nhiễm độc, tôi có thể bó chân em lại, rửa sạch và may các vết thương của em, thế thôi, ngoài ra tôi không thể làm gì khác hơn được. Tôi không thể nào làm cho xương của em mọc lại liền với nhau, cũng không thể nào làm cho vết thương của em liền mặt được. Chỉ có quyền phép của Đức Chúa Trời làm được việc ấy mà thôi. Tôi chỉ có thể sắp xếp sự vật cho có thứ tự để quyền phép Đức Chúa Trời hành động. Những việc làm của bác sĩ chỉ là phụ giúp cho Đức Chúa Trời thôi.

– Vậy tại sao Đức Chúa Trời không làm hết những việc ấy một mình Ngài?

– Tôi đã nhắc rồi, là Đức Chúa Trời chẳng làm gì cho chúng ta cả trong khi chúng ta có thể tự lo được. Ngài đã ban cho chúng ta trí thông minh và năng lực để chúng ta có thể đồng làm việc với Ngài. Ngài muốn chúng ta làm mọi việc mình có thể làm để được mạnh khỏe và chữa lành bệnh tật, khi chúng ta đã làm hết sức mình rồi, Ngài sẽ lo phần còn lại.

– Cám ơn bác sĩ. – Thầy Lắm nói trong khi bạn mình ngồi xuống. – Tôi rất quan tâm đến lời nói của bác sĩ, rằng chỉ có quyền phép Đức Chúa Trời mới có thể chữa lành mà thôi.

Quý vị nào có Kinh Thánh và muốn đọc những câu chuyện về những việc nhiệm mầu mà Đức Chúa Giê-su đã làm, sẽ tìm thấy những chuyện ấy nơi phần gọi là Tân ước, trong các sách Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca, và Giăng. Trong ấy có chuyện Đức Chúa Giê-su và các môn đồ suýt bị đắm thuyền trong cơn bão tố dữ dội, nhưng Đức Chúa Giê-su ra lệnh cho sóng gió phải yên lặng. Sóng gió vâng lời Chúa. Khi khác Đức Chúa Giê-su làm nước thành rượu nho cho khách dự tiệc cưới dùng. Trong một cơ hội khác chỉ có năm ổ bánh và hai con cá mà Ngài cho năm ngàn người đàn ông với rất nhiều phụ nữ và trẻ con ăn.

Tèo nhận xét:

– Thưa thầy, mỗi người chắc chỉ được ăn một chút xíu thôi chứ gì.

– Không đâu em Tèo ơi, Ngài hóa bánh và cá ra nhiều đến nỗi ai nấy đều no nê, và ăn không hết nên còn dư rất nhiều, nhiều hơn số bánh và cá lúc chưa phát ra.

Tèo xoe tròn đôi mắt hỏi:

– Làm sao Chúa làm được vậy?

– Bằng quyền phép rất lớn của Ngài. Nhưng em biết không, em Tèo, Ngài tăng gia lương thực cho chúng ta mỗi năm. Chúng ta đã quen quá với vấn đề ấy đến nỗi không hề hỏi tại sao việc ấy có thể có được. Em hãy cho tôi biêt năm ngoái ba em gieo mấy bao lúa?

– Ba bao.

– Rồi ba em gặt được bao nhiêu?

– Độ ba chục bao.

– Được rồi. Làm sao cha em làm ba bao thành ba mươi bao được?

Tèo mỉm cười:

– Cha em phải làm việc nhiều. Phải cày, rồi gieo, rồi cấy, rồi gặt, rồi đập lúa nữa.

– Phải rồi, nhưng cha em có thể làm cho nó mọc được chăng? Cha em có thể nào làm cho hột giống mọc được thànng cây rồi có hột chăng? Không đâu! Chỉ có Đức Chúa Trời làm được việc ấy mà thôi. Như thế em thấy chưa, lời bác sĩ nói, “Chúng ta đồng làm việc với Đức Chúa Trời, và quyền năng của Ngài làm hầu hết cho mọi việc cho ta” rất đúng vậy. Nhưng quyền năng cao cả nhất của Ngài được bày tỏ khi Ngài đem con người hư hoại mà biến đổi cho họ tốt đẹp trở lại.

Có người nói xen vào:

– Mình đâu thế nào giúp đỡ con người bại hoại được!

– Đôi khi tôi cũng nghĩ vậy khi thấy một người say rượu nằm sóng sượt ở ngoài đường. – Thầy Lắm nói tiếp. – Nhưng Đức Chúa Giê-su không nghĩ thế đâu. Không ai quá hèn hạ để Ngài không nâng lên nổi. Khi Ngài thấy con người đã lụn bại tới mức độ cầm thú thì Ngài nghĩ đến điểm mà người ấy có thể thành đạt được bởi ân điển của Đức Chúa Trời.

Một hôm, khi Đức Chúa Giê-su đang giảng dạy trong đền thờ thì có một nhóm người có thế lực và uy tín kéo đến xễn một người đàn bà đến cùng Ngài. Họ nói:

– Thưa thầy, người đàn bà này bị bắt quả tang đang khi phạm tội tà dâm. Theo luật pháp của chúng ta thì người này bị ném đá chết, nhưng thầy nghĩ thế nào?

Những người này âm mưu để tìm lỗi nơi Đức Chúa Giê-su, bất luận Ngài sẽ trả lời cách nào.

Đức Chúa Giê-su biết những người này giả bộ làm ra rất công bình nhưng họ còn tội lỗi hơn người đàn bà mà họ lên án nhiều. Chính họ là những kẻ đã gây cho người đàn bà này phạm tội để giương bẫy bắt chẹt Ngài. Đức Chúa Giê-su không trả lời câu hỏi của họ. Ngài cúi xuống và viết trên mặt đất. Những người kia không còn kiên nhẫn được nữa, họ giục Ngài mau trả lời câu hỏi của họ. Nhưng khi thấy được những điều Ngài viết trên mặt đất, họ tái mặt hẳn đi, vì kìa, những tội lỗi thầm kín của họ mà họ tin rằng không ai biết cả, được viết ra rõ ràng trên mặt đất.

Chúa ngẩng lên, nhìn vào các bô lão và nói: “Ai trong các ông là người vô tội hãy trước hết ném đá người.” Nói xong, Ngài lại tiếp tục viết. Những kẻ kiện cáo đã bị đại bại. Họ đứng trước mặt Đức Chúa Giê-su, cảm thấy phạm tội và bị lên án. Họ run rẩy, e rằng tội kín giấu trong đời mình sẽ phải phô trần hết trước mặt dân chúng, nên từng người một gằm đầu xuống, mắt lấm lét, lẻn rút đi hết, chỉ chừa lại người đàn bà với Đức Chúa Giê-su.

Đức Chúa Giê-su ngẩng lên, nhìn thẳng vào người đàn bà và nói, “Những kẻ tố cáo đâu cả rồi? Không ai lên án con cả sao?” Người đàn bà tội lỗi đáp, “Thưa Chúa, không ai cả!” Chúa lại nói, “Ta cũng không lên án con. Vậy hãy đi và đừng phạm tội nữa.”

Lòng người đàn bà như tan chảy ra. Bà sấp mình xuống dưới chân Đức Chúa Giê-su, nghẹn ngào trong tình biết ơn, với giọt lệ cay đắng đầm đìa bà xưng tội mình ra.

Đây là điểm khởi đầu của một cuộc đời mới, một cuộc đời trong sạch và bình tịnh. Từ ngày ấy trở đi, người đàn bà này trở nên một trong các môn đồ trung thành nhất của Đức Chúa Giê-su.

Quý vị thấy chưa? Người ta tố giác kẻ phạm tội, nhưng họ lại yêu thích tội lỗi. Đức Chúa Giê-su trái lại ghét tội lỗi nhưng yêu người có tội.

Trong quý vị nếu có ai nhận thấy có điều ác trong lòng mình, nếu có những thói quen xấu mà mình biết rằng cần tẩy trừ đi, hãy đến cùng Đức Chúa Giê-su ngay. Ngài sẽ tha tội cho quý vị và ban cho quý vị một tấm lòng mới, một tấm lòng trong sạch.

Thầy Lắm và bác sĩ ở nán thêm mộ lúc nữa rồi chuẩn bị trở về. Để tỏ lòng biết ơn sự giúp đỡ của hai người, nên một nhóm dân chúng tiễn chân hai người ra tận đường cái. Lê Thành chống nạn theo họ một đoạn, rồi ngồi xuống khúc gỗ một mình và suy nghĩ. Cậu nhìn về hướng mặt trời lặn là nơi mà những bóng dừa đen sậm in rõ trên nền trời tây rực rỡ với màu sắc tuyệt mỹ, xem như những lính canh trước cổng đền vàng. Một luồng sáng khác đã dọi vào lòng cậu – luồng sáng tình yêu của Đức Chúa Trời. Cậu sẽ tiếp nhận luồng sáng ấy chăng?

Check Also

Cứu Cấp

Vào tháng Giêng năm 2010, Wesley Autrey đang chờ đợi chiếc xe điện ngầm ở …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *