Chương 19: Việc Gì Xảy Ra Khi Chết?
Sáng hôm sau đằng nhà ông Ba có tiếng heo la dữ dội khi chúng bị cột lại và dẫn ra chợ. Mẹ của Thanh nghe ồn ào, bước qua hỏi:
– Ông bà làm gì với mấy con heo này?
Bà Ba đáp:
– Tôi đem bán hết và tiền bán con này đây – bà chỉ con heo lớn – tôi dâng cho Chúa.
– Để làm gì?
– Để sắm băng cho nhà thờ mới của chúng ta. Mình cần có băng để ngồi chớ!
– Vậy chứ bà không muốn nuôi heo nữa sao?
– Không, chúng tôi sẽ giữ sân sạch sẽ và trồng rau như bác sĩ dạy.
Sau đó, mẹ của Thanh về nói cho chồng biết mọi việc xảy ra bên này và hỏi ông:
– Này ông, ông nghĩ sao nếu bây giờ mình bán heo của mình và dâng một số tiền cho nhà thờ?
– Được chứ, nuôi heo dơ dáy quá chừng và hễ tôi trồng thứ gì là chúng ủi phá liền.
Ý tưởng bán heo lan tràn ra rất mau. Thình lình một số heo trong làng đột nhiên cảm thấy bất hạnh và tiếng la hét đinh tai nhức óc của chúng bao trùm không gian. Khi thầy Lắm trở lại chiều hôm ấy, Trung đã có sẵn câu hỏi vì nó nghĩ đến số phận những con heo bị dẫn ra chợ thọc huyết:
– Thưa thầy, giết thú vật có phạm tội không?
– Em nghĩ thế nào, Trung?
– Thưa thầy, em không biết. Mà em nghe người ta nói nếu mình giết heo bây giờ, sau này nó sẽ trả thù mình. Sau khi chết người ta sẽ đầu thai thành heo và con heo sẽ đầu thai thành người. Nó lại giết mình lại như mình giết nó bây giờ.
Thầy Lắm nói:
– Chính điều ấy đã nêu lên cả nghi vấn về số phận của con người và thú vật sau khi chết. Họ có đầu thai lại không? Họ có lên trời hay xuốn địa ngục không?
Hoặc có gì xảy ra cho họ?
Cụ Sáu hỏi lại:
– Thầy nghĩ thế nào về vấn đế này?
– Tôi không thể lấy kinh nghiệm bản thân mà nói rõ điều ấy được vì tôi chưa chết. Nhưng quyển sách của chúng ta sẽ trả lời mọi câu hỏi ấy về sự sống và sự chết. Để xem, coi Kinh Thánh nói gì về vấn đề này. Để hiểu coi có gì xảy ra cho người ta khi chết thì trước hết chúng ta cần biết người là gì cái đã. Chúng ta hãy ôn lại câu chuyện Chúa dựng nên người đầu tiên. Xin ông Ba làm ơn đọc giùm trong sách Sáng thế Ký đoạn 2 câu 7:
– “Giê-hô-va bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi thì người trở nên một loài sanh linh.”
Thầy Lắm tiếp:
– Theo câu chuyện này thì người sống hoặc sanh linh có 2 phần: một cơ thể được tạo thành bụi đất và hơi thở của sự sống. Chữ hơi thở cũng đồng nghĩa với chữ thần linh. Như thế con người là gì? Chính là cơ thể với sự sống của Đức Chúa Trời, là thần linh ở trong họ.
Và bây giờ khi nghe người chết thì có việc gì xảy ra? Hãy nghe câu này, “Hơi thở tắt đi loài người bèn trở về bụi đất mình; trong khi chính ngày đó các mưu mô nó liền mất đi.” (Thi thiên 146:4). “Và bụi tro trở về đất y nguyên như cũ, và thần linh trở về Đức Chúa Trời, là Đấng đã ban nó.” (Truyền đạo 12:7)
Rõ ràng đấy chứ? Khi người ta chết thì sự việc xảy ra ngược lại với khi sáng tạo. Đức Chúa Trời lấy ít bụi đất để tạo nên con người. Khi người chết, trở về bụi đất. Đức chúa Trời hà hơi sống vào người thì người sống. Khi chết, hơi thở trở về Đức Chúa Trời.
Trung hỏi:
– Như vậy thì người không đi đâu cả?
– Có chứ, Kinh Thánh có nói người và thú vật đi đâu khi chết. Em đọc giùm trong sách Truyền đạo đoạn 3 câu 19 và 20.
Trung tìm đoạn sách kia và đọc:
– “Vì việc xảy đến cho con loài người làm sao, thì xảy đến cho con loài thú cũng như vậy; sự xảy đến cho hai loài giống hẳn với nhau. Sự chết của loài này cũng như sự chết của loài kia; hai loài đều thở một thứ hơi, loài người cũng chẳng hơn gì loài thú; vì thảy đều hư không. Cả thảy đều quy vào một chỗ; cả thảy do buị đất mà ra, cả thảy sẽ trở về bụi đất.”
– Cám ơn em, Trung. Người và thú đều trở về bụi đất hết thảy. Trong Đa-ni-ên đoạn 12:2 có nói kẻ chết “ngủ trong bụi đất.” Đó là chỗ người và thú đều đi đến khi chết.
Các bạn nên để ý, chết cũng gọi là ngủ. Khi các bạn ngủ mê; các bạn đâu biết việc gì xảy ra quanh bạn. Các bạn cũng không biết giờ khắc trôi qua.
Tèo hỏi:
– Nói vậy khi chết mình không biết gì cả sao?
Trung đáp lời Tèo:
– Dĩ nhiên là không. Cậu chết rồi làm sao biết gì nữa chứ?
– Nhưng tôi nghĩ rằng thần linh của ông bà tôi đang chăm gìn tôi và họ sẽ phạt khi tôi ở xấu. Hôm trước tôi bị bệnh thì mẹ tôi nói vậy đó.
Thầy Lắm góp lời:
– Người ta hầu hết đều rất sợ hồn người chết. Nhưng ta thử tra vấn Kinh Thánh xem kẻ chết có biết gì đến chúng ta không? Họ có gìn giữ ta không? Khi ta tôn kính họ, họ có vui không? Hay ta làm gì sai quấy, họ có nổi giận chăng? Hãy nghe Kinh Thánh nói về vấn đề này:
– “Kẻ sống biết mình sẽ chết; nhưng kẻ chết chẳng biết chi hết, chẳng được phần thưởng gì hết, vì sự kỷ niệm họ đã bị quên đi. Sự yêu, sự ghét, sự ganh gỗ của họ thảy đều tiêu mất từ lâu; họ chẳng hề có phần nào về mọi điều làm ra dưới mặt trời.” (Truyền đạo 9:5, 6).
“Các con trai người được tôn trọng, còn người nào biết đến; chúng bị hạ xuống, nhưng người cũng chẳng để ý vào.” (Gióp 14:21).
Điều đó đã rõ chưa, các bạn mến. Kẻ chết chẳng biết điều gì về chúng ta cả, họ không thể trở lại với ta, họ không thể hình phạt hoặc trả thù ta, vì sự ghen ghét thù hận của họ tiêu mất hết rồi. Chúng ta có thể tôn kính họ, nhưng họ nào biết đến. Nếu ta trở nên giàu có hay nghèo khó họ cũng không hề biết chút nào .
– Còn em, Trung, em nghĩ sao về loài thú? Nếu ta làm chúng đau chúng có trả thù ta được không?
– Không, vì chúng chết rồi.
– Tôi rất vui vì em hiểu rõ vấn đề này. Ta cũng nên để ý đến vấn đề linh hồn của người hoặc thú không có sống hoài. Vì vậy người chết không lên trời, không xuống địa ngục, cũng không thể đầu thai thành người hoặc thú trở lại. Mọi người đều được sanh ra một lần và chỉ có một sự sống thôi. Khi chết người ngủ trong mồ.
Cha của Thanh hỏi:
– Như vậy tại sao người ta nghĩ rằng linh hồn sống hoài?
– Vì tên phản loạn đã nói lên và người ta tin theo. Kinh Thánh gọi nó là kẻ nói dối và là cha của sự nói dối (Giăng 8:44). Các bạn còn nhớ nó muốn bà Ê-va ăn trái cấm hay không?
– Thưa thầy, tôi không nhớ. – Trung đáp và hỏi tiếp. – Nó nói thế nào vậy thưa thầy?
– Đức Chúa Trời đã nói với A-đam và Ê-va rằng họ sẽ chết nếu ăn trái cây. Nhưng ma quỷ lại nói, “Hai người chẳng chết đâu.” Từ đó trở đi nó cứ lừa người ta mãi với lời ấy, “Khi chết, người thật không chết đâu vì linh hồn vẫn tiếp tục sống mãi.”
Cụ truởng ấp chận lại hỏi:
– Nhưng có nhiều người nói rằng họ đã gặp hồn người chết?
– Có thần linh thật và chúng có quyền năng lớn lắm. Nhưng những thần linh đó là ai? Kinh Thánh nói rằng chúng là thần linh ma quỷ. Cụ còn nhớ chứ, Lu-xiphe là thiên sứ cao cấp nhất, chống nghịch lại Đức Chúa Trời và lừa dối một phần ba thiên sứ trên trời? Chính các ác thần ấy đã đến để lừa dối và làm hại người ta. Cụ có thấy tên phản loạn khôn khéo đến mực nào chưa? Nó giả bộ nó là người mà ta yêu mến. Nhiều người đã tiếp đãi quỷ dữ vào lòng và vào nhà họ vì họ tưởng rằng nó là thần linh của người thân yêu họ. Thật nó là tên lừa dối vô cùng xảo quyệt.
Bà Ba hỏi:
– Nói vậy nó có thể biến ra giống như người mình biết à?
– Đúng vậy. Nó có thể biến mình ra thiên sứ sáng láng. Bà có thể đọc xem trong câu thơ Cô-rinh-tô thứ nhì đoạn 11 câu 14. Chúng ta phải hết sức cẩn thận mới được, vì có ma quỷ lừa dối ta. “Hãy tiết độ và tỉnh thức: kẻ thù nghịch anh em là ma quỷ, như sư tử rống, đi rình mò chung quanh anh em, tìm kiếm người nào nó có thể nuốt được.” (I Phi-e-rơ 5:8).
Đức Chúa Trời không muốn chúng ta dính liếu gì đến quỷ dữ và việc thờ thần linh. Đừng tìm cách liên kết với quỷ. Đừng dính liếu gì đến chúng cả. “Ở giữa người chớ nên có thầy phù thủy, thầy pháp, hay kẻ dùng ếm chú. người đi hỏi đồng cốt, kẻ thuật số hay là kẻ đi cầu vong; vì Đức Giê-hô-va lấy làm gớm ghiếc kẻ làm các việc ấy.” (Phục truyền Luật lệ Ký 18:10-12).
– Hiện nay, các bạn là con cái Đức Chúa Trời rồi, tức là con cái của sự sáng. Các bạn không nên đụng chạm gì tên phản loạn và đường lối mờ ám của nó. Bây giờ tôi xin cho các bạn biết niềm hy vọng kỳ diệu của chúng ta ở tương lai. Chết không phải là hết. Thưa cụ trưởng ấp, làm ơn đọc giùm trong Kinh Thánh sách Giăng đoạn 5 câu 28 và 29.
– “Chớ lấy điều đó làm lạ; vì giờ đến, khi mọi người ở trong mồ mả nghe tiếng Ngài và ra khỏi: ai đã làm lành thì sống lại để được sống, ai đã làm dữ thì sống lại để bị xét đoán.”
Đọc xong, cụ trưởng ấp hỏi:
– Như vậy thì mọi người đều sẽ sống lại để được báo đáp sao?
– Thưa cụ, đúng vậy.
Má của Thanh hỏi:
– Tôi không muốn nghĩ đến chết và trở về bụi đất.
Thầy Lắm hội ý:
– Không ai muốn chết cả. Sự chết vì kẻ thù đến với ta, bởi hậu quả của tội lỗi. Nhưng Đức Chúa Trời đã cất sự kinh khiếp của mồ mả rồi. Chính Ngài đã ở trong mồ mả và đã soi sáng cho chúng ta, để ta không còn phải sợ hãi. Ngài phán, “Ta là sự sống lại và sự sống, ai tin Ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi.”
Và khi những kẻ thân yêu chúng ta chết, Đức Chúa Trời không muốn chúng ta sầu khổ như những kẻ không có hy vọng gì cả. “Hỡi anh em, chúng tôi chẳng muốn anh em không biết về phần người đã ngủ, hầu cho anh em chớ buồn rầu như người khác không có sự trông cậy. Vì nếu chúng ta tin Đức Chúa Giê-su đã chết và sống lại, thì cũng vậy, Đức Chúa Trời sẽ đem những kẻ ngủ trong Đấng Christ cùng đến với Ngài.” (Tê-sa-lô-ni-ca 4:13-14).
Khi tin Đức Chúa Giê-su, chúng ta có niềm hy vọng quý biết chừng nào! Khi những người thân yêu của ta ngủ an trong Chúa, chúng ta biết rằng sẽ gặp lại họ khi Chúa trở lại. Và khi chúng ta nằm xuống và ngủ, chúng ta biết rằng mình sẽ sống lại và ở với Ngài. Có một số con cái của Chúa đã ở trong mồ hằng ngàn năm rồi; một số khác ngắn hơn; tuy vậy đối với mọi người nó chỉ như một khoảng khắc mau như cái chớp mắt. Sự việc kế tiếp mà họ biết được sau khi họ chết là ở với Chúa Giê-su. Họ không nhớ gì đến giấc ngủ dài trong bụi đất. Họ thấy Ngài ngự trên các áng mây trời mà xuống để đem họ về với Ngài.
Niềm ước vọng của chúng ta trong Đấng Christ thật phước hạnh biết bao.