Chương 20: Sự Suy Tàn Của Nước Kẻ Phản Loạn
Hai mẹ con Trung đang dọn đất để trồng rau, thình lình nghe một giọng nói quen thuộc phía sau lưng họ:
– Chà, làm gì đó?
Ngẩng nhìn lên họ rất ngạc nhiên mà thấy Lê Thanh đang đi đến phía họ.
– Ủa kìa, Thanh, được cậu trở về đây thì vui biết mấy. Lần này cậu về ở lại được mấy ngày?
– Không lâu đâu. Ít hôm nữa thì tựu trường, tao phải đi học. Nhưng mày làm gì đó, Trung?
– Trồng vườn.
– Bộ heo không phá sao?
– Đằng này không thèm nuôi heo nữa.
Thanh nhìn đến nhà bạn và để ý thấy sân trước thật sạch sẽ. Nó nghĩ thầm, Bác Ba không nuôi heo nữa à? Có việc gì xảy ra ở đây kìa? Rồi nó bỏ qua mà về nhà. Đến nhà, nó thấy ở nhà nó cũng có thay đổi. Nhưng trước khi có thì giờ suy nghĩ nó đã được cha mẹ tiếp đón vô cùng thân mật. Thanh hỏi má:
– Con thấy có cái nhà mới ở đằng xóm dừa. Nhà đó là nhà gì vậy má?
– Nhà thờ của chúng ta đó.
Thanh tìm hiểu:
– Lấy tiền ở đâu mà cất nhà thờ đó?
– Tốn thật ít tiền, vì mọi người giúp vật liệu và dâng công vào.
– Ba ơi, cho con điếu thuốc nhé? Con thèm gần chết đây!
– Tiếc quá con ơi, bốn ngày nay rồi ba không hút điếu nào cả. Ba không hút thuốc nữa đâu.
Thanh quá ngạc nhiên, hỏi trong tuyệt vọng:
– Có việc gì xảy ra ở đây vậy, hở ba? Tại sao có nhiều thay đổi trong làng này quá vậy?
Má của Thanh trầm tĩnh trả lời:
– Ba má nghĩ rằng đó là sự thay đổi có lợi. Ở đây, người ta đã học về lề lối sạch sẽ, mạnh khỏe hơn và có đời sống vui vẻ hơn xưa nên ba má quyết định theo lối ấy.
Ngay lúc ấy, cụ Sáu ghé tạt qua nói:
– Thầy giáo nhờ tôi báo tin tối nay sẽ có cuộc hội họp ở nhà thờ lúc 7 giờ rưỡi. Nhớ đến nhé.
Nói xong cụ đi ngay. Thanh chưa kịp trả lời sẽ đi hay không. Tối đến, Thanh giả bộ như không chú ý gì đến phiên họp cả. Sau khi mọi người vào nhà thờ, nó lảng vảng bên ngoài và sau rốt bước vô ngồi kế bên cửa ra.
Thanh lắng tai chú ý nghe lời huyền diệu của thầy Lắm đọc, “Đoạn, tôi thấy một vị thiên sứ trên trời xuống, tay cầm chìa khóa vực sâu và một cái xiềng lớn. Người bắt con rồng, tức là con rắn ngày xưa, là ma quỷ, là Sa-tan, mà xiềng nó lại đến ngàn năm.” (Khải huyền 20:1, 2).
Thầy nói tiếp:
– Đức Chúa Trời để cho Sa-tan cai trị trên đế quốc phản loạn này gần sáu ngàn năm rồi. Đêm nay, chúng ta sẽ nghiên cứu xem Đức Chúa Trời xử tội, lên án và hủy diệt tên phản loạn như thế nào. Chúng ta hiện đang sống trong những ngày cuối cùng của cuộc giao tranh giữa Hoàng tử và tên phản loạn. Trong ít lâu nữa, Sa-tan sẽ hướng dẫn dân sự trên thế gian vào một cuộc chiến kinh khủng nhất lịch sử. Trong chiến trận này, nó sẽ tìm cách diệt hết mọi dân sự của Đức Chúa Trời. (Khải huyền 13:15).
Nhưng ngay khi toán quân của tên phản loạn sắp sửa tận diệt họ, thì bầu trời tối đen và đất bắt đầu rung chuyển. Nhìn lên bầu trời đem ngòm họ thấy một áng mây lạ lùng tiến lại gần đến địa cầu. Càng gần nó càng lớn hơn và sáng rực lên cho đến khi trùm cả bầu trời. Chân mây như lửa hừng và đỉnh mây có móng trời phủ quanh. Ngay giữa áng mây có Chúa ngồi trên ngai vinh hiển và quanh Ngài có muôn vạn thiên binh. Ngài là Đấng đắc thắng, đến để xử án người sống và kẻ chết. Lời nói không thể tả nổi sự kinh hoàng và lo sợ của kẻ ác.
“Các vua ở trên đất, các quan lớn, các tướng quân, các kẻ giàu, các kẻ quyền thế, các kẻ tôi mọi, các người tự chủ đều ẩn mình trong hanh hố cùng các hòn đá lớn trên núi, chúng nói với núi và đá lớn rằng, “Hãy rơi xuống chận trên chúng ta, đặng tránh khỏi mặt của Đấng ngự trên ngôi, và khỏi cơn giận của Chiên Con! Vì ngày thạnh nộ lớn của Ngài đã đến, còn ai đứng nổi?” (Khải huyền 6:15-17).
Những người la hét chửi rủa, chế giễu đều câm nín hết. Người ta không còn nghe tiếng nào khác hơn tiếng khóc than. Lúc bấy giờ cả những người nam và nữa đều nhận biết rằng họ bị chết đời đời. Trong ngày ấy, vàng, bạc, nhà cửa, đất đai cùng mọi vật mà người ta cố tranh đấu để được, sẽ không còn giá trị nữa cả. Những kẻ theo tên phản loạn sẽ nhận thấy mọi sự mà họ cố tạo và sống cho những sự ấy bị tiêu hủy hoàn toàn. Còn những người mà họ chế giễu và hãm hại lại được tôn trọng trước mắt họ. Họ nghe những lời nói vui mừng thoát ra từ cửa miệng của những người ấy rằng, “Kìa, chính là Chúa của chúng ta, chúng ta đã chờ đợi Ngài và Ngài sẽ cứu chúng ta.” Trong khi ngắm nhìn, họ thấy chính những người ấy được các thiên sứ đưa lên gặp Chúa ở không trung. Những kẻ ác không thể nào đứng vững được trước mặt Đức Chúa Trời. Sự vinh hiển của Ngài sáng rực hơn cả ánh chớp của bom nguyên tử, sẽ hủy diệt họ đi. Xác chết văng khắp nơi trên mặt địa cầu. “Thây của những kẻ mà Đứa Giê-hô-va đã giết trong ngày đó, sẽ đầy trên đất từ đầu này tới đầu kia; chẳng ai khóc, chẳng ai thâu liệm, chẳng chôn, sẽ làm phân trên mặt đất!” (Giê-rê-mi 25:33).
Khi mọi người công bình đều đã lên trời với Chúa họ và mọi kẻ ác đều bị giết chết, không ai còn sống trên thế giới, chỉ trừ tên phản loạn và các quỷ sứ của nó.
Tiên tri thấy thế gian lúc ấy như vầy:
– “Tôi xem đất: này là vô hình trống không; xem các từng trời thì không có sự sáng. Tôi xem các núi, thấy đều rúng động; mọi gò đều lung lay. Tôi xem: chẳng còn một người, hết thảy chim trời đều trốn tránh. Tôi xem thấy ruộng tốt đã trở nên đồng vắng, hết thảy các thành đều bị hủy phá trước mặt Đức Giê-hô-va, bởi cơn nóng giận của Ngài.” (Giê-rê-mi 4:23-26).
Và tiên tri Ê-sai có nói rằng:
– “Này Đức Giê-hô-va làm cho đất trống không và hoang vu; Ngài lật đổ mặt đất và làm tan lạc dân cư… Trên đất sẽ trống không và hoang vu cả, vì Đức Chúa Giê-hô-va đã phán lời ấy.” (Ê-sai 24:1, 3).
Thế gian âm u này với các đô thị đổ nát và xác chết thúi rả ra sẽ là nhà tù của tên phản loạn trong 1000 năm. Nơi đây, nó các quỷ sứ nó đi tới đi lui nhìn đến sự điêu tàn nó đã gây cho thế gian đẹp đẽ mà Đức Chúa Trời đã tạo lập. Thật là sự tưởng phản quá lớn khi nó so sánh nơi cao trên thiên đàng mà nó từng sống với sự hủy hoại của chính mình nó và đế quốc nó. Càng nhìn về tương lai nó càng sợ hãi vì biết rằng nó sẽ bị xử án và hình phạt về mọi tội lỗi mà nó đã phạm và gây cho kẻ khác phạm nữa.
Trong khoảng ngàn năm ấy, người công bình ở trên trời để xử án kẻ ác. “Tôi lại thấy những ngai và người ngồi trên ngai được quyền xét đoán… Các người ấy được sống và trị vì với Đấng Christ trong một ngàn năm.” (Khải huyền 20:4). Các thánh sẽ xét đoán thế giới tội ác cũng lên ác kẻ phiến loạn cùng các sứ nó. (I Cô-rinh- tô 6:2, 3). Họ sẽ quyết định mỗi người phải bị hình phạt trong bao lâu.
Sau thời kỳ một ngàn năm, Đức Chúa Giê-su trở lại thế gian với các thánh và thiên sứ. Ngài gọi kẻ ác sống lại để chịu hình phạt. Họ sống lại nhiều vô số, đông như cát bờ biển. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, mọi người đã từng sống trên đất này đồng sống lại một lần với nhau: những người công bình sống với Đức Chúa Trời, còn kẻ ác với tướng lãnh của họ là Sa-tan. Đây gọi là sự phục sinh thứ nhì. Họ là những kẻ chết khác đã sống lại khi mãn thời kỳ 1000 năm (Khải huyền 20:5). Khi Sa-tan thấy những người theo nó sống lại, niềm hy vọng của nó phục hồi và vẫn còn nghĩ rằng nó có thể thắng được trận chiến với Đức Chúa Trời. Bây giờ nó được “thả ra khỏi ngục.” Nó không còn bị giam mình trong nơi cô tịch nữa. Nó có thể đi ra lừa dối các dân một lần nữa.
Đức Chúa Giê-su ngự xuống trên đỉnh núi Ô-li-ve là chỗ mà Ngài đứng với các môn đồ trước khi thăng thiên. “Chân Ngài sẽ đứng trên núi Ô-li-ve ngày ấy, là chỗ ở phía trước thành Giê-ru-sa-lem về hướng đông, và núi Ô-li-ve sẽ tan biến đi… bày ra một đồng bằng bao la.” Kế đó, một việc huyền diệu khác xảy ra. Thành thánh rực rỡ của Đức Chúa Trời tức Giê-ru-sa-lem mới từ Đức Chúa Trời mà xuống toạ lạc trên vùng đồng bằng đã được chọn sẵn cho nó. Lúc bấy giờ Đức Chúa Giê-su, các thánh và thiên sứ đều vào thành trong một lúc, những người ở ngoài không trông thấy được. Bấy giờ, tên phản loạn sẽ gọi đám đông vô số đi theo nó chuẩn bị chiến tranh. Nó nói, “Chúng ta có thể thắng họ được, quân của chúng ta đông hơn họ.” Nó tận dụng năng lực mình để quyên dụ họ. Trong đám đông vô số ấy có cả những vì vua, các tướng lãnh xưa kia từng chinh phục các đế quốc. Những người này cũng có khát vọng chiến thắng như trước. Họ phân chia dân chúng thành đội, thành đoàn và chuẩn bị khởi chiến. Họ định kế hoạch chiếm hữu sự giàu sang và vinh hiển của Giê-ru-sa-lem mới.
Sa-tan ra lệnh và đội binh vĩ đại bắt đầu tiến bước trên mặt đất gồ ghề hướng về thành của Đức Chúa Trời. Chưa bao giờ một vì vua, một nhà chinh phục lại có quân đội lớn như thế dưới quyền chỉ huy của mình. “Chúng nó lên khắp các vùng rộng lớn trên mặt đất, vây dinh thánh đồ và thành yêu dấu.” (Khải huyền 20:9). Thình lình mắt họ bị thu hút về cái ngai trắng vĩ đại cao hơn tường thành. Đức Chúa Giê-su ngự trên đó trong khi dân sự của Ngài, đông vô số, mặc áo trắng tinh nhóm lại quanh ngai. Sự vinh hiển của cảnh trạng ấy không thể tả nổi. Sự sáng của Đức Chúa Trời bao khắp thành và chói rực cả thế giới hung bạo bên ngoài.
Trước đám đông công bình ở trong thành cũng như những người tội ác ở bên ngoài thành, Đức Chúa Giê-su được tôn Vua. Kế đó, vì Vua của muôn Vua, Chúa của các chúa tuyên đọc bản án của tên phản loạn đã chống lại chánh phủ Ngài. Trong khi Đức Chúa Giê-su nhìn đến kẻ ác, họ nhớ lại mọi tội mà họ đã phạm. Họ nhớ lại mọi lần mà Thánh Linh Đức Chúa Trời gọi họ ăn năn và họ từ chối. Nếu có người nào trong vòng các bạn nghe tiếng nói tôi đây mà ở ngoài thành, bạn ấy sẽ nhớ lại lời tôi cảnh cáo bạn nên ăn năn.
Khi nghe những lời này, mặt Thanh tái mét. Cả cuộc giao tranh đã khởi mầm trong lòng nó mấy tuần lễ trước lại phát hiện và mãnh liệt hơn.
Thầy Lắm kể tiếp:
– Những kẻ ác đã mặc áo đỏ cũ kỹ lên mình Đức Chúa Giê-su và mão gai lên đầu Ngài, bây giờ thấy chiếc áo vinh hiển rực rỡ của Ngài trong ngày lễ đang quang. Những kẻ nhổ nước miếng lên mặt Ngài, bây giờ cố lẫn tránh cái nhìn thấu suốt của Ngài. Phi-lát, vị thống đốc nhu nhược của La Mã, bấy giờ sẽ thấy tù nhân của mình trước kia thật là con Đức Chúa Trời. Thầy tế lễ Cai-phe sẽ nhớ lại lời của Đức Chúa Giê-su, “Sau này ngươi sẽ thấy Con Người ngồi bên hữu Đấng quyền năng.” Giờ đây ngày khủng khiếp đó đã đến, Đức Chúa Giê-su là quan án mà ông ta là người bị lên án. Các thầy tế lễ và những nhà cầm quyền nhớ lại với vẻ kinh hoàng việc họ lắc lư đầu và nói, “Nó cứu người khác mà không tự cứu mình được. Nếu ngươi là Vua Y-sơ-ra-ên, hãy xuống khỏi cây thập tự đi thì chúng ta mới tin.” Giờ đây tiếng kêu than kinh hoàng sẽ thoát ra từ miệng họ, “Đó là Con Đức Chúa Trời mà chúng ta đã giết chết.” Họ ước mong sao có thể trốn tránh được sự vinh hiển của quyền uy Ngài.
Những người ở bên ngoài vách thành trông thấy những người mà họ quen biết ở trong nước Đức Chúa Trời, còn họ thì bị bỏ ra ngoài (Lu-ca 13:28). Bấy giờ họ mới thấy do sự phản loạn của mình mà bị hư mất, họ đã lánh xa quà tặng cứu rỗi của Đức Chúa Trời đã đem hiến cho họ, nhưng bấy giờ thật đáng chuộng biết dường nào. Những linh hồn chết mất kêu lên, “Tôi có thể được mọi sự ấy nhưng chối bỏ đi. Tôi đã đem hạnh phúc và sự sống đánh đổi lấy sự khốn khổ và chết mất.” Họ thấy rõ Đức Chúa Trời gạt bỏ họ ra khỏi thiên đàng. Ngay kẻ phản loạn cũng gục đầu xuống và nói rằng bản án của nó rất công bình. Những kẻ trong thành và những kẻ bên ngoài – những kẻ trung thành và phản loạn đồng tuyên bố, “Hỡi Chúa là Vua các thánh, đường lối Ngài là công bình và chánh trực thay!”
Và tuy rằng Sa-tan biết Đức Chúa Trời là công bình, lòng thù hận Đức Chúa Trời lại bùng lên trong nó một lần nữa. Lòng đầy giận dữ nó quyết định không bỏ qua việc chống lại Đức Chúa Trời. Nó tuôn vào giữa các thần dân nó để xúi giục họ lâm trận. Nhưng không ai hưởng ứng cả. Họ thấy rõ trường hợp của họ đầy tuyệt vọng. Họ quay lại người chỉ huy họ với cơn cuồng giận chua cay.
Bấy giờ lửa từ Đức Chúa Trời ở trên trời tuôn đổ ra. Các ngọn lửa lóe ra từ các hang hốc trên mặt đất, chính các hòn đá cũng phát hỏa. Mặt đất trở nên lò lửa hừng. Đây là địa ngục. Những kẻ ác bị lửa thiêu mất đi. Có người chết liền lập tức, trong khi những người khác nhiều tội hơn bị cháy nhiều ngày. Sau rốt, lò lửa vĩ đại đã làm xong nhiệm vụ. Các thánh sẽ ra giày đạp kẻ ác vì họ chỉ còn là tro bụi dưới bàn chân các thánh (Ma-thi-ơ 4:3). Đất được luyện sạch. Tội lỗi cùng tội nhân không còn nữa. Địa ngục không còn và thế gian cũ kỹ không còn nữa.
Thầy Lắm kết thúc:
– Sáng mai, tôi xin kể các bạn nghe vị Hoàng tử sẽ làm trái đất nên mới như thế nào. Sẽ đẹp hơn cả lúc vừa tạo dựng nên. Chúng ta hãy họp nhau đây lúc 9 giờ để giữ ngày Sa-bát đầu tiên trong ngôi nhà thờ mới của chúng ta. Nhưng các bạn ơi, đêm nay tôi cầu khẩn các bạn hãy dâng lòng và đời sống mình cho Chúa Giêsu ngay bây giờ, trong khi hãy còn kịp lúc. Đức Chúa Giê-su yêu mỗi người hết thảy. Ngài không muốn ai phải chết mất cả, nhưng mọi người phải ăn năn. Các bạn không nên ở ngoài thành trong ngày khủng khiếp khi Chúa xử đoán thế gian…
Ngay lúc ấy, Thanh đứng lên, đi ra khỏi cửa. Nó không thể nào ở lại để nghe thêm lời nào nữa cả. Nó la lên:
– Chúa ôi! Xin lìa con và đừng bao giờ trở lại nữa.