CÂU GỐC: “Ngày nào cũng vậy, cứ chăm chỉ đến đền thờ; còn ở nhà, thì bẻ bánh và dùng bữa chung với nhau cách vui vẻ thật thà, ngợi khen Đức Chúa Trời và được đẹp lòng cả dân chúng. Mỗi ngày Chúa lấy những kẻ được cứu thêm vào Hội thánh” (Công vụ 2:46, 47).
KINH THÁNH NGHIÊN CỨU: Công vụ 2:42-46; Công vụ 4:34,35; Công vụ 3:1-26; Công vụ 4:1-18; Công vụ 5:1-11; Công vụ 5:34-39.
Sự khẩn cấp của hội thánh đầu tiên không thể mạnh mẽ hơn. Cách Đức Chúa Giê-su trả lời câu hỏi liên quan đến việc lập lại nước Y-sơ-ra-ên, không nói gì đến vấn đề thời gian (Công vụ 1:6-8), có thể được hiểu là mọi sự tùy thuộc vào sự giáng xuống của Đức Thánh Linh và sự hoàn thành sứ mạng của các sứ đồ. Vì thế, khi Lễ Ngũ Tuần đến, các tín đồ đầu tiên nghĩ rằng mọi việc đã được hoàn thành: họ đã nhận lãnh Đức Thánh Linh và chia sẻ phúc âm với toàn thế giới. Không phải các sứ đồ đã rời Giê-ru-sa-lem và đi đến với thế gian, nhưng thế gian đã đến với họ (Công vụ 2:5-11).
Điều xảy ra sau đó là hội thánh phân rẽ khỏi các tài sản vật chất. Nhận thức rằng thời gian còn ngắn ngủi, họ đã bán tất cả những gì họ có và chú tâm vào việc giữ lời dạy của các sứ đồ và thông công với anh em trong khi vẫn tiếp tục làm chứng về Đức Chúa Giê-su, nhưng chỉ ở Giê-ru-sa-lem.
Đời sống cộng đồng mà họ phát triển, mặc dù có hiệu quả trong việc giúp đỡ người nghèo, sớm trở thành một vấn đề, và Đức Chúa Trời đã phải can thiệp để giữ cho hội thánh hiệp một. Đây cũng là lúc họ bắt đầu thấy phải đối diện với sự chống đối. Tuy nhiên, giữa tất cả mọi thứ, đức tin của họ vẫn không lay chuyển.
Xem / Tải về toàn bộ bài học theo liên kết sau đây:
==> Đời Sống Trong Hội Thánh Đầu Tiên (Bài Học 3, 14 Tháng 7 – 20 Tháng 7, 2018)