CÂU GỐC: “Người nào giấu tội lỗi mình sẽ không được may mắn; Nhưng ai xưng nó ra và lìa bỏ nó sẽ được thương xót” (Châm ngôn 28:13).
KINH THÁNH NGHIÊN CỨU: Nê-hê-mi 9:1–3; Đa-ni-ên 9:4–19; Nê-hê-mi 9:4–8; Cô-lô-se 1:16, 17; Nê-hê-mi 9:9–38; Rô-ma 5:6–8.
Sau lễ Lều Tạm (Su-cốt) xong, các người lãnh đạo tụ tập toàn dân lần nữa. Họ đã xong những ngày ăn mừng; bây giờ là lúc phải trở lại làm công việc ăn năn và xưng tội với Đức Chúa Trời về các tội lỗi mình.
Phải, có một lúc các người lãnh đạo bảo toàn dân hãy ngưng sự than khóc và buồn rầu về các tội của họ, nhưng không phải đó là việc không cần làm hay sự ăn năn và xưng tội là không quan trọng. Nhưng họ đã ăn mừng rồi, bây giờ là lúc để xưng tội một cách phải lẽ.
Thứ tự của các sự kiện nầy không nhất thiết lúc nào cũng như vậy. Có thể chúng ta thường nghĩ rằng phải xưng tội trước rồi sau đó mới liên hoan vui mừng; nhưng có thể chúng ta cần phải vui mừng trước vì chúng ta có Đức Chúa Trời trong đời sống mình. Bởi vì như lời Phao-lô nói trong sách Rô-ma 2:4 rằng bởi sự tốt lành của Đức Chúa Trời đã đưa chúng ta đến sự ăn năn. Sự tốt lành của Chúa phải là lý do cho chúng ta vui mừng và chúc tụng, và đồng thời để nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cần có Đức Chúa Trời để tha thứ, tẩy sạch và tái tạo chúng ta.
Xem / Tải về toàn bộ bài học theo liên kết sau đây: