CÂU GỐC: “Chính Ngài thay đổi thì giờ và mùa, bỏ và lập các vua; ban sự khôn ngoan cho kẻ khôn ngoan, và sự thông biết cho kẻ tỏ sáng” (Đa-ni-ên 2:21).
KINH THÁNH NGHIÊN CỨU: Đa-ni-ên 5, Khải huyền 17:4–6, Thi thiên 96:5, Cô-lô-se 1:15–17, Rô-ma 1:16–32, Truyền đạo 8:11, Khải huyền 14:8.
Trong Đa-ni-ên 5, Lời Chúa cho chúng ta một thí dụ hùng hồn về sự kiêu ngạo của con người kết thúc một cách đầy kinh ngạc. Tuy người ta có thể nói rằng Nê-bu-cát-nết-sa phải mất một thời gian dài để học bài học của mình, nhưng ít nhất ông ta đã học được bài học ấy. Cháu nội của ông, vua Bên-xát-sa, thì không. Khi sử dụng các khí cụ của đền thờ trong một bữa tiệc say sưa của cung đình, Bên-xát-sa đã làm ô uế các vật thánh của đền thờ Chúa.
Một hành động phạm thượng như vậy không chỉ là thách thức đối với Đức Chúa Trời mà là còn mặc nhiên tấn công vào chính Ngài. Do đó, Bên-xát-sa đã rót đầy chén bằng mọi tội lỗi mình, và hành động hỗn láo tương tự như cách chiếc sừng nhỏ đã phạm thượng (xem Đa-ni-ên 8), vua đã tấn công vào nền móng của sự thánh khiết của Đức Chúa Trời. Bằng cách tước quyền thống trị khỏi tay Bên-xát-sa, Đức Chúa Trời định trước những gì Ngài sẽ thực hiện để nghịch lại mọi kẻ thù của dân Ngài trong thời kỳ cuối cùng.
Các sự việc được thuật lại trong Đa-ni-ên 5 diễn ra vào năm 539 T.C., vào đêm Ba-by-lôn sụp đổ trước mặt quân đội Mê đô – Ba Tư. Chính đây là thời khắc mà sự chuyển đổi từ chiếc đầu bằng vàng sang ngực bằng bạc, như đã được tiên đoán trong Đa-ni-ên 2. Một lần nữa, thật hiển nhiên là chính Đức Chúa Trời cai trị trong vận mạng của thế giới.
Xem / Tải về toàn bộ bài học theo liên kết sau đây: