Chiều hôm nay sau khi thầy Lắm trở lại, dân chúng đã tề tựu lại chỗ cũ, ai ngồi vào chỗ nấy và đang chờ đợi thầy. Họ rất kính nể thầy và cho thầy là người có nhiều ý tưởng mới rất lý thú.
Lê Thanh đã sẵn sàng và khởi sự với một câu hỏi:
– Thưa thầy, đêm qua thầy nói với chúng tôi rằng có một quyền lực siêu phàm bên sau thiên nhiên đã làm cho mọi vật lớn lên. Tôi không biết có phải quyền lực ấy đã làm vi trùng sinh sản – tức thứ vi trùng làm cho con người đau ốm và chết chăng? Quyền lực nào đã làm cho nước sông Cửu Long dâng cao để tàn phá nhà cửa và mùa màng của dân chúng? Quyền lực của Đức Chúa Trời cũng làm vậy sao?
Thầy Lắm mỉm cười đáp:
– Những câu hỏi rất hay. Em còn nhớ chăng, tôi đã nói thế giới của chúng ta đang chống nghịch lại Đức Chúa Trời. Ở thuở ban đầu, thế gian này rất tốt đẹp. Không có bệnh tật, không bão tố, không lụt lội. Nhưng ngày nay ta thấy có hai quyền lực đang hoạt động quanh ta. Một là điều thiện đến từ Đức Chúa Trời, còn điều kia là điều ác đến từ tên phản loạn.
– Ai là tên phản loạn? Ông chưa nói cho chúng tôi biết. – Cụ trưởng ấp hỏi.
– Đó là điều tôi sẽ nói cho cụ và các bạn đây hôm nay. Xưa kia, trước khi Đức Chúa Trời dựng nên thế gian này, tên phản loạn là một thiên sứ ở trên trời. Nó là người cầm đầu cả thiên binh. Chức vị của nó như một thủ tướng, và bởi chức vị ấy nó đứng sát bên ngôi của Đức Chúa Trời. Nó có một giọng hát tuyệt diệu và điều khiển ca đoàn thiên sứ. Mọi thiên sứ khác yêu quý và vâng phục mọi lệnh truyền của nó. Tên của nó là Lu-xi-phe có nghĩa là người chiếu sáng.
Nhưng Lu-xi-phe trở nên tự kiêu vì sự đẹp đẽ và chức lớn của nó. Đồng lúc ấy, nó lại ganh tỵ với Đức Chúa Trời là Đấng cao hơn nó. Nó quyết định tự đặt một ngôi cao hơn các vì sao và trở nên như Đức Chúa Trời. Nó khởi đầu cuộc phản loạn bằng cách đồn ra những chuyện nhảm ở trên trời rằng: chánh thế của Đức Chúa Trời không công bình, và nó có thể lập một chánh phủ khác tốt hơn. Một phần ba thiên sứ theo Lu-xi-phe. Bấy giờ có chiến tranh ở trên trời. Rốt lại, Lu-xi-phe và những thiên sứ theo nó bị đuổi ra khỏi trời.
Đó là cách Lu-xi-phe – một thiên sứ cao trọng nhất trên trời – trở nên kẻ phản loạn. Các bạn cũng đã nghe nói về nó rồi. Chúng ta gọi nó là ma quỷ. Nó và các thiên sứ của nó là ác thần, còn cuốn sách đen của tôi đây gọi nó với tên khác nữa là: Sa-tan.
– Thì ra ma quỷ là một thiên sứ xấu, tôi thường nghĩ vậy mà đúng. – Cụ trưởng ấp nói.
Trung góp ý:
-Mẹ con tin rằng mọi bệnh tật và sự rắc rối đều do thần linh gây ra nên bà cúng thần luôn.
– Làm sao cho ma quỷ được quyền kiểm soát thế gian này? – Thanh hỏi.
– Câu chuyện ấy thật lý thú. Nó như thế này. Khi ma quỷ và các quỷ sứ nó bị đuổi ra khỏi trời, chúng liền đến thế gian này là thế gian mà Đức Chúa Trời vừa dựng nên. Tên phiến loạn quyết định lập đế quốc của nó tại đây. Nó muốn người đàn ông và người đàn bà tiên qui phục nó bất tuân Đức Chúa Trời. Nó hành động như vầy.
Đức Chúa Trời đã tạo nên một khu vườn đẹp đẽ cho A-đam và Ê-va hưởng. Trong ấy có mọi thứ trái cây thật ngon. Trong vườn lại có một cây gọi là cây sự sống. Nếu ai ăn trái cây đó luôn, sẽ chẳng bao giờ chết. Nhưng trong vườn lại có một cây khác là cây biết điều thiện và điều ác. Chúa truyền lệnh cho A-đam và Êva không được ăn trái này. Chúa dặn rằng: “Nếu các con ăn, các con sẽ chết.”
Thanh chận lại hỏi:
– Tại sao Chúa lại đặt một cây như vậy ở trong vườn?
– Chúa làm vậy để thử họ. Ngài muốn thử coi họ có vâng lời Ngài không. Nếu họ vâng lời Ngài, điều ấy chứng tỏ rằng họ yêu mến Ngài. Nhưng dầu sao đi nữa, cuộc thử thách không quá khó cho họ đâu vì họ có vô số trái cây khác để ăn mà không cần phải ăn trái cây cấm ấy.
Đức Chúa Trời có cảnh cáo A-đam và Ê-va rằng có một thiên sứ ác muốn lừa dối họ. Họ phải cẩn thận. Có một chỗ mà ma quỷ được phép cám dỗ A-đam và Êva, nơi đó là nơi cây biết điều thiện và điều ác. Nó không được phép đến gần họ ở những chỗ khác hoặc cám dỗ họ phạm những tội khác.
Một ngày kia, trong khi Ê-va đi dạo, và đến gần cây ấy. Khi nhìn đến trái cây đẹp đẽ, bà hoang mang, không biết tại sao Đức Chúa Trời không cho bà ăn trái cây ấy. Ngay lúc đó, bà nghe có tiếng nói: “Có phải Đức Chúa Trời nói rằng bà không được ăn mọi trái cây trong vườn này chăng?”. Ê-va rất ngạc nhiên khi nghe có người nói chuyện với mình và lại đọc rõ tư tưởng mình. Bà nhìn quanh xem tiếng nói ấy phát ra từ đâu. “Ủa, lạ kìa, con rắn!” Mình tưởng con rắn không biết nói chớ!” – Bà nghĩ như vậy. Nếu gặp một ác thần chắc Ê-va sợ hãi lắm.
Nhưng ở đây bà không tin rằng con rắn có thể làm hại bà được. Thuở ấy, nó là con khôn ngoan và đẹp đẽ nhất trong vườn. Bà đâu biết rằng chính ma quỷ nói chuyện với bà qua con rắn. Bà trả lời:
– Chúng tôi được ăn trái cây của những cây trong vườn, nhưng về trái của cây mọc giữa vườn thì Đức Chúa Trời dặn đừng ăn trái cây ấy và cũng đừng đá động đến, e phải chết chăng?
– Các ngươi chắc chắn sẽ không chết đâu. – Ma quỷ nói với bà Ê-va. – Nhưng Đức Chúa Trời biết rằng hễ ngày nào hai người ăn trái cây đó, mắt mình mở ra, sẽ như Đức Chúa Trời, biết điều thiện và điều ác.
Bà Ê-va bấy giờ rất hiếu kỳ, muốn biết “điều ác” ra sao. Bà nghĩ: “Chắc có điều gì hay lắm mà Đức Chúa Trời giữ riêng lại không cho mình biết đây. Mình rất cần biết được điều ấy lắm.” Bà hái trái cấm. Ăn xong, lại trao cho chồng ăn nữa.
Tên phản loạn rất tự mãn. Nó đã hướng dẫn người nam và người nữ đầu tiên theo nó thay vì phải theo Đức Chúa Trời. Bấy giờ, họ là thần dân của nó rồi và thế gian cung về tay nó. Nó nghĩ rằng từ đây nó cầm đầu nhân loại, thế chỗ cho Ađam. Đây là địa vị để nó tạo nên đế quốc phản loạn của nó. Cái tội kia xem như quá nhỏ bé, đã mở mọi cửa cho tên phản loạn và các sứ nó vào thế gian này. Từ đó trở đi, ma quỷ được tự do đến gần loài người, bất kỳ lúc nào và chỗ nào, để cám dỗ họ phạm bất kỳ tội lỗi nào.
Sau đó, Đức Chúa Trời có xuống báo cho A-đam và Ê-va biết rằng họ sẽ chết. Ngài đuổi họ ra khỏi vườn để họ không thể ăn trái cây sự sống nữa. Ngài không muốn tội nhân phải sống mãi. Cặp vợ chồng ấy đã khóc cay đắng biết bao khi họ phải lìa bỏ khu vườn đẹp đẽ của họ. Nhưng niềm đau đớn của họ càng tăng khi họ khám phá ra chính tội lỗi của họ đem lại sự chết cho toàn thể tạo vật. Chính mình họ, con cái họ, thú vật, cây cỏ – nói tóm lại mọi sinh vật đều phải chết.
Chúng ta cảm thấy khó chịu khi cán nát một chiếc xe đạp hay làm bể một dĩa quý, thì A-đam và Ê-va càng khổ sở hơn biết chừng nào khi họ thấy tội lỗi của họ đem đến điêu tàn cho toàn thế giới. Khi họ thấy những chiếc lá lìa cành, họ than khóc cay đắng hơn cả người ta ngày nay khi có thân nhân thất lộc. Nhưng chẳng phải chỉ có thế thôi. Họ thấy sự hung bạo gia tăng trong thế gian. Chính con trai đầu lòng của họ đã trở thành kẻ giết người. Một số lớn con cháu của họ theo đường lối của tên phiến loạn cho đến khi cả thế gian đầy dẫy sự hung tợn. Khi Ađam cố sửa trị những đứa con ngỗ nghịch của mình, chúng trả lời ngay: “Chính cha mẹ mới là người đáng bị trách, vì những sự rối rắm trong thế gian này do cha mẹ mà ra.” Thoạt tiên, A-đam và Ê-va rất kinh hoàng với ý tưởng chết chóc, nhưng đến cuối đoạn đường dài đăng đẳng của mình, họ rất vui sướng để được chết.
Trung hỏi:
– Tại sao Đức Chúa Trời dựng nên ma quỷ? Hãy nghĩ đến mọi rắc rối mà nó đã gây nên!
– Em Trung à, Đức Chúa Trời đâu có tạo nên ma quỷ. Ngài đã tạo nên một thiên sứ thiên sứ thiện mà nó đã thành ma quỷ theo sự lựa chọn riêng của nó đó chớ!
Thanh muốn biết thêm nên hỏi:
– Nếu Đức Chúa Trời có quyền lực nhiều, sao Ngài không tạo nên người cũng như thiên sứ, làm thế nào để họ không phạm tội thì đâu có những sự rắc rối như thế này trong thế gian?
Thầy Lắm đáp:
– Đức Chúa Trời đã ban cho thiên sứ và loài người sự tự do. Ngài ban cho họ có quyền để lựa chọn hoặc vâng phục Ngài hoặc không, và có một ít chọn đường bất phục tùng Ngài.
Thanh hỏi thêm:
– Nhưng tại sao Ngài lại ban cho họ sự tự do? Tại sao Ngài không dựng họ để họ tốt lành luôn?
– Có một lý do chính đáng tại sao Chúa làm vậy, chỉ vì Đức Chúa Trời muốn thiên sứ và loài người yêu mến Ngài, và tình yêu chân thật phải được tự do. Tình yêu không thể bị ép buộc. Nếu Đức Chúa Trời dựng nên con người thế nào để họ chỉ phải tốt lành luôn thì họ chẳng qua như là cái máy. Một cái máy không thể yêu được. Đức Chúa Trời muốn con người yêu Ngài là do sự lựa chọn riêng của họ.
Thầy Lắm lại hỏi:
– Còn ai có gì muốn hỏi nữa không?
Một bạn học của Thanh đến dự cuộc hội họp này, lên tiếng:
– Tôi không tin có ma quỷ. Đó chỉ là một điều tin nhảm thôi.
– Em có thể tùy ý em mà tin, nhưng tôi nghĩ rằng, ngay đây, xung quanh chúng ta đây có biết bao nhiêu chứng cớ để chỉ rằng có ma quỷ.
Thầy Lắm xoay qua cụ tưởng ấp hỏi:
– Thưa cụ nghĩ thế nào? Cụ nghĩ có ma quỷ không?
– Ồ, có chớ!
Rồi cụ kể lại kinh nghiệm lạ lùng mà cụ đã gặp ác thần. Chẳng bao lâu những người khác cũng kể lại kinh nghiệm của họ. Thầy Lắm phải khó nhọc lắm mới giữ họ yên được.
Sau đó, thầy nói:
– Tôi xin cho các bạn hay rằng, khi người ta nói không có quỷ, điều ấy làm cho con quỷ già kia rất hài lòng. Họ giống như con cá nhỏ bé nọ nói, “Tôi không tin có một người đánh cá đang tìm cách bắt tôi.” Cho nên nó lội tung tăng khắp đầm rồi lội tuốt vào lờ. Các bạn chắc chắn sẽ lọt vào bẫy của ma quỷ nếu nói rằng không có ma quỷ.
Ngay lúc ấy, thầy Lắm thấy ở đằng kia có một người cầm trái dừa tươi với một bó hoa huệ và một chùm nhang cắm lên trên. Những vật ấy hợp lại thành một giỏ hoa nho nhỏ rất đẹp. Nhưng lòng thầy cảm thấy chua xót và thương hại cho bà ta. Nhìn bấy nhiêu thầy cũng đủ biết một câu chuyên thương tâm ẩn bên trong rằng: nhà ba có người đau, phải đem lễ vật để thần thánh dịu cơn giận.
Thầy Lắm cất tiếng nói với giọng quả quyết và thiết tha:
– Các bạn ơi, các bạn không cần phải sợ ác thần. Tôi xin đưa các bạn đến một Chân Thần. Ngài mạnh hơn các tà thần kia, ma quỷ muốn các bạn sợ hãi để nó giữ các bạn dưới quyền lực nó. Nhưng nó không thể đứng vững trước mặt một thiên sứ nào của Đức Chúa Trời cả. Nó phải chạy trốn trong kinh hãi. Tôi thỉnh mời các bạn đến cùng Đức Chúa Trời khi các bạn cần được giúp đỡ. Ngài đã tạo nên các bạn, Ngài yêu các bạn và Ngài sẽ giúp đỡ các bạn.
– Thưa ông, ông có nghĩ rằng Ngài có thể giúp cha tôi chăng? Chân của cha tôi sưng to quá đến nỗi người không làm được việc gì cả trọn hai tuần lễ nay rồi.
– Tôi tin chắc Ngài giúp được. Cha của em hiện giờ đang ở đâu? Tôi muốn đến thăm ông.
Trung dắt thầy Lắm về nhà và cả đám đông theo sau. Khi gặp ba của Trung – ông Ba – thầy hỏi:
– Chú bị sao vậy?
– Ôi! Cái chân của tôi.
Thầy Lắm coi kỹ thấy chân ông Ba bị làm độc nặng. Thầy am hiểu luật sức khỏe và cách trị bệnh thông thường, nên chỉ cho ông Ba cách ngâm chân vào nước nóng. Trong khi ông Ba đang ngâm chân, thầy Lắm kể cho ông ta nghe về Đức Chúa Trời thật.
Sau khi thầy ra về, ba của Trung nói:
– Ông ấy thật có tấm lòng nhân từ. Cha rất biết ơn ông ta. Trung nói phụ theo:
– Con cũng thích ông ấy lắm. Cha à, cha phải đến nghe ông ta kể chuyện mới được.
– Được rồi, cha sẽ đến.