“Ba về nhé. Con yêu Ba thật nhiều” Chỉ có mấy câu đơn giản như thế, nhưng chúng đã như ngàn mũi dao đâm xé tim tôi.
Madeline, cô con gái 17 tuổi của tôi lần đầu tiên rời xa nhà đến ở nội trú tại một trường trung học. Tôi đến đây như một người hướng dẫn tâm linh của bọn trẻ trong trại hè năm nay ở trường này. Sau những ngày sinh hoạt bên nhau, giờ đến lúc chia tay, và thú thực tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho cái cảm giác rời xa giữa hai cha con.
Tôi nhấn ga chiếc xe mini van , qua kính chiếu hậu, tôi thấy con mình đang đứng trong hành lang bên mấy người bạn cùng lớp. Madeline nhìn theo xe và đưa tay vẫy chào. Hành động đó càng làm tôi xúc động nghẹn ngào, tôi cảm tưởng như có cái búa tạ đập vào tim tôi nhói đau. Tôi cố cắn răng ngăn dòng lệ chảy bằng cách đạp xe nhanh ra đường lộ chính. Tôi biết là con gái mình sẽ được nhà trường chăm sóc kỹ, nhưng chẳng hiểu sao lòng tôi vẫn quặn đau khi nhìn cảnh Madeline đứng đó trên sân trường vẫy tay lúc tôi lái xe quay đi.
Quay về quá khứ…
Đầu óc tôi miên man nghĩ về những ngày con gái tôi mới chào đời, biết bao nhiêu là kỷ niệm. Rồi tôi phải đối diện với thực tế là chẳng bao lâu nữa con mình sẽ khôn lớn, sẽ trưởng thành và thời gian hai cha con bên nhau sẽ chuyển tiếp từ việc cùng sống dưới một mái nhà, đến cảnh sẽ không còn thường xuyên thấy mặt nhau nữa.
Có phải đó cũng là những gì mà lòng của Chúa cảm nhận khi con cái Ngài từ từ lìa xa và khởi đầu cuộc đời họ xa cách Ngài? Tôi không biết phải trả lời sao cho câu hỏi đó, nhưng nếu tôi cảm nhận được dù chỉ là một sự đau lòng nhỏ nhoi thôi trong nỗi đau chia ly mà Chúa chịu đựng khi nhìn đám con Ngài rời xa. Tôi bỗng cảm thấy mình quá tầm thường… “…Đức Giê-hô-va từ thuở xưa hiện ra cùng tôi và phán rằng: Phải, ta đã lấy sự yêu thương đời đời mà yêu ngươi; nên đã lấy sự nhân từ mà kéo ngươi đến. (Giê-rê-mi 31:3).
By Michael Temple
Ngọc-Anh phỏng dịch