Cách nay không lâu, tôi được gọi lên văn phòng bà sếp để ký vào tờ thẩm định khả năng làm việc của nhân viên hàng năm. Hiện tôi đang làm việc ở cái bệnh viện nhỏ này với chức vụ là một nhân viên trong phòng cấp cứu. Khi bước vào văn phòng bà và sau khi cánh cửa được đóng lại thì bà nói ngay: “Tôi muốn chị hiểu rằng tôi không phải là người trực tiếp điền các lời phê trong cái mẫu thẩm định này”
Bà ta tiếp tục: “Người sếp mới của chúng ta điền đấy. Bà ấy chẳng biết nhiều về chị nên bà ấy đã dọ hỏi tin tức từ mấy người y tá”
Tôi bắt đầu liếc qua hơn 30 mục trên trang giấy để xem họ đánh giá tôi ra sao? Hầu hết đều được ghi là “Trên trung bình”. Có vài chỗ bị ghi đơn giản là “Trung bình” thôi. Nhưng bà ta chỉ cho tôi xem có một ô đã được ghi không tốt lắm sẽ gây trở ngại không lối thoát cho tôi.
Tôi đã bị phê điểm rất thấp mục ‘khả năng phán đoán sự khẩn cấp’. Dĩ nhiên tình trạng trong một phòng cấp cứu bệnh nhân của bất cứ một bệnh viện nào, sẽ không có cửa cho một nhân viên có nhận thức thấp trong ‘khả năng phán đoán sự khẩn cấp’. Mặt tôi đỏ lên và ngay lập tức tôi phản đối lại sự phê bình như vậy với cấp chỉ huy trực tiếp mới của mình; nhưng bà ta cho biết bà không thể làm gì hơn để thay đổi được quyết định đó. Các y tá đã cùng hè nhau cho rằng tôi cần trau dồi thêm khả năng trong lãnh vực đó. Bà còn nhấn mạnh dù chỉ trong một thời gian ngắn làm việc chung với tôi nhưng bà để ý thấy tôi có nhiều điểm giống bà. Cả hai chúng tôi đều điềm tĩnh khi gặp một cơn khủng hoảng. Chúng tôi không toát mồ hôi hay nao núng khi gặp những trường hợp khẩn cấp xẩy đến bất chợt. Chúng tôi luôn giữ được bình tĩnh và từ từ giải quyết mọi việc cho xong.
Ứng dụng trong tôn giáo
Cuối cùng, đợi cho nỗi bất mãn trôi qua, tôi nghĩ về Chúa. Ngài giúp tôi nhớ lại những việc tôi đã làm trước đây lúc tôi chưa hiểu biết gì. Tôi bắt đầu moi óc tìm những bài học tâm linh có liên quan đến sự thẩm định khả năng làm việc này. Tôi tìm đến chương cuối trong Kinh Thánh.
Chúa khuyên ta: “Nhìn kìa, Ta đang đến!” (Bạn không nhận ra ‘khả năng phán đoán sự khẩn cấp’ ở đó sao?) “Phần thưởng cho tôi ….” “Nầy, ta đến mau chóng, và đem phần thưởng theo với ta, để trả cho mỗi người tùy theo công việc họ làm” (Khải huyền 22:12).
Đem theo về nhà ý nghĩ ‘khả năng phán đoán sự khẩn cấp’ mà ngay cả Giăng cũng ghi nhận lời Chúa ở phần cuối của chương 22 “Chắc chắn là Ta đến nhanh chóng.”
Theo Giăng, mỗi người chúng ta đều được phép cảm nhận‘khả năng phán đoán sự khẩn cấp’ theo ý mình qua lời nói, hành động và xướng lên, “Lạy Chúa, xin Ngài hãy đến!” “Đấng làm chứng cho những điều ấy, phán rằng: Phải, ta đến mau chóng. A-men, lạy Đức Chúa Jêsus, xin hãy đến!” (Khải huyền 22:20).
Trước mặt Chúa, Ngài có nhìn thấu suốt cái ‘khả năng phán đoán sự khẩn cấp’ phô bày trong con người của tôi không? Tôi có quyền tin rằng mình có cái ‘khả năng phán đoán’ đó, Chẳng biết Chúa nghĩ gì về việc này? Với cái nhìn thấu suốt khắp mọi vật của Ngài, không biết Ngài sẽ phán xét tôi ra sao? Và riêng về phương diện tâm linh của tôi, liệu Chúa có đánh giá tôi là – “Thiếu khả năng phán đoán sự khẩn cấp” không?
By Ron Reese
Ngọc-Anh phỏng dịch