CÂU GỐC: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời phán rằng: Loài người ở một mình thì không tốt; ta sẽ làm nên một kẻ giúp đỡ giống như nó” (Sáng thế Ký 2:18).
KINH THÁNH NGHIÊN CỨU: Truyền đạo 4:9-12; Phi-líp 4:11- 13; 1 Cô-rinh-tô 7:25–34; Ma-thi-ơ 19:8; Sáng thế Ký 37:34; Ê-sai 54:5.
Một câu chuyện thương tâm được đăng trên báo chí vài năm trước. Đó là câu chuyện tại một thành phố lớn ở Hoa Kỳ, người ta tìm thấy một người đàn bà trẻ đã chết tại căn nhà cô ở. Dầu cái chết nầy chính nó là một điều thương tâm, nhưng điều làm câu chuyện tang thương hơn cả ấy là cô ta đã chết trên mười năm trước khi người ta phát hiện tử thi của cô. Mười năm! Nhiều người đã phải đặt câu hỏi, thể nào, trong một thành phố lớn bao nhiêu người qua lại, và với bao nhiêu phương cách để liên lạc truyền tin cho nhau, mà một người đàn bà mà đây không phải chỉ là một người vô gia cư không người thân thiết, lại có thể chết lâu đến vậy mà không ai hay biết?
Tuy chuyện nầy thì cũng thuộc vào hạng thái quá, nhưng nó là một điển hình cho thực tế: Rất nhiều người đang từng trải hay đang sống trong sự cô đơn. Năm 2016, nhật báo New York Times chạy một hàng tít tựa đề, “Các nhà nghiên cứu đối đầu với một nạn dịch của sự cô đơn.” Vấn nạn nầy là có thật.
Từ buổi ban đầu, loài người không phải là để sống một mình. Từ Vườn Ê-đen trở đi, chúng ta sống trong cộng đồng, trong sự tương giao với những con người khác, không nhiều thì ít. Dĩ nhiên, tội lỗi xâm nhập vào thế gian, và không có gì còn vẹn toàn nữa. Tuần nầy chúng ta sẽ xem xét câu hỏi về tình bạn đồng hành và sự cô đơn vào những thời điểm khác nhau của cuộc đời mà, có lẽ, tất cả chúng ta đều phải đối mặt trong một thời gian nào đó. Nếu bạn chưa bao giờ phải đối diện với điều nầy thì hãy xem mình là một người may mắn.
Xem / Tải về toàn bộ bài học theo liên kết sau đây: