CÂU GỐC: “Vả, những người ấy bền lòng giữ lời dạy của các sứ đồ, sự thông công của anh em, lễ bẻ bánh, và sự cầu nguyện” (Công vụ 2:42).
KINH THÁNH NGHIÊN CỨU: Công vụ 1:12-14; Công vụ 2:5-13; Khải huyền 14:12; Công vụ 2:42-47; Công vụ 4:32-37; Công vụ 5:1-11; 2 Cô-rinh-tô 9:8-15.
Sự hiệp nhất của hội thánh là kết quả của kinh nghiệm thiêng liêng chia sẻ trong Đức Chúa Giê-su, Ngài là lẽ thật. “Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha” (Giăng 14:6). Mối liên kết vững chắc của sự thông công được tạo ra trong cuộc hành trình và kinh nghiệm thiêng liêng. Những tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm hồi xưa có kinh nghiệm như vậy trong phong trào Miller. Kinh nghiệm chung của họ vào năm 1844 đã liên kết lòng họ với nhau khi họ tìm cách giải thích cho sự thất vọng của họ. Kinh nghiệm này đã cho ra đời Hội thánh Cơ Đốc Phục Lâm và lẽ thật về sự điều tra phán xét trước khi Chúa tái lâm.
Kinh nghiệm của các môn đồ của Đức Chúa Giê-su sau khi Ngài về trời là lời chứng về quyền năng của Lời Chúa, cầu nguyện và sự thông công trong việc tạo ra sự hiệp nhất và hòa hợp giữa các tín đồ có nhiều hoàn cảnh khác nhau. Kinh nghiệm tương tự vẫn có thể xảy ra ngày nay.
“Tôi sẽ nhấn mạnh rằng sự thông công là một yếu tố đặc biệt quan trọng trong việc thờ phượng của hội chúng. . . . Không có sự thay thế nào cho Cơ Đốc nhân để có sự liên kết thiêng liêng hiệp một họ với các tín đồ và với Đức Chúa Giê-su. . . . Đức Chúa Giê-su trước hết đem một linh hồn đến với Ngài, sau đó Ngài luôn hiệp nhất linh hồn đó với các tín đồ khác trong thân thể Ngài là hội thánh.” – Robert G. Rayburn, O Come, Let Us Worship (Grand Rapids: Baker Book House, 1980), tr. 91.
Xem / Tải về toàn bộ bài học theo liên kết sau đây:
=> Kinh Nghiệm Về Sự Hiệp Một Trong Hội Thánh Ban Đầu (Bài Học 5, 27 Tháng 10 – 2 Tháng 11, 2018)