CÂU GỐC: “Kìa, con cái là cơ nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ra; Bông trái của tử cung là phần thưởng” (Thi thiên 127:3).
KINH THÁNH NGHIÊN CỨU: Sáng thế Ký 18:11; Giê-rê-mi 31:25; Ma-thi-ơ 11:28; Thi thiên 127; Châm ngôn 22:6; 1 Sa-mu-ên 3:10–14; Phi-líp 3:13.
Việc sinh nở và con cái ra đời, thường được xem chuyện thường tình xảy ra thường xuyên nên chúng ta ít khi hết mực ý thức việc ấy là một phép lạ diệu kỳ dường bao. Tưởng tượng giây phút mà Ê-va bế trên tay đứa con đầu lòng của mình. Những thay đổi trong cơ thể nàng những tháng qua, cái đau lúc lâm bồn, và nhìn thấy hài nhi trong tay mình, một con người giống như mình, nhưng yếu đuối không tự bảo vệ thân nó được.
Hay nghĩ đến cái giây phút nhiệm mầu mà bà Sa-ra, tuổi đã 90, quá cái tuổi người đàn bà có thể sinh con, đã mang được Y-sác vào đời. Bà đặt tên con trai mình là Y-sác, vì cứ mỗi lần gọi tên đứa bé là bà không sao giữ được một nụ cười hạnh phúc. Nàng Ha-na, bao nhiêu năm ngậm đắng nuốt cay, và đã cầu nguyện ngày đêm được nhìn thấy đứa con do chính mình cưu mang, nàng đã ôm chặt Sa-mu-ên và nói, “Ấy vì đứa trẻ nầy mà tôi cầu nguyện. Đức Giê-hô-va đã nhậm lời tôi đã cầu xin cùng Ngài” (1 Sa-mu-ên 1:27). Và ai có thể so sánh được sự lạ lùng trong lòng Ma-ri, vẫn còn là một thiếu nữ trẻ tuổi, ôm ấp con trai mình, mà nàng biết chính là Con Thiên Chúa, và lòng nàng vừa kinh ngạc và vừa sợ hãi.
Tuy nhiên, chúng ta biết không phải ai cũng kinh nghiệm được niềm hãnh diện nầy hay những trách nhiệm đi kèm với thiên chức làm cha mẹ. Tuần nầy chúng ta sẽ dành thì giờ đi sâu vào giai đoạn nầy của cuộc đời, nhận thiên chức làm cha mẹ cùng với những thử thách, sợ hãi, thỏa lòng và hạnh phúc của nó.
Xem / Tải về toàn bộ bài học theo liên kết sau đây: