Chương 13: Lời Hứa Long Trọng Của Hoàng Tử
Khi mọi người cùng nhau họp lại nơi sân nhà của ông Ba, Tèo liền hỏi:
– Thưa thầy, sau khi sống lại Chúa Giê-su làm gì?
– Ngài hiện ra cho các môn đồ Ngài nhiều lần để cho họ biết rằng Ngài đã sống lại thật, và vẫn còn yêu thương họ. Rồi một ngày nọ Ngài hội các môn đồ lại, đưa họ ra khỏi thành phố, đi lên núi Ô-li-ve. Hôm ấy là ngày cuối cùng của Ngài ở trên mặt đất. Đó là lần hội ngộ cuối cùng của Ngài với họ, nhưng họ không hiểu điều ấy.
Ở trên thế gian này Chúa đã bị đối xử vô cùng tàn nhẫn, quý vị có nghĩ rằng Ngài rất vui mừng mà được trở về trời là nơi các thiên sứ thờ lạy và rất sẵn lòng làm theo ý Ngài chăng? Không đâu. Ngài vẫn còn yêu gia đình của Ngài ở trên mặt đất và thường nghĩ đến họ luôn. Ngài đã phán, “Này, Ta thường ở cùng các con luôn cho đến tận thế.” (Ma-thi-ơ 28:20)
Đức Chúa Giê-su và các môn đồ bao quanh Ngài ở trên ngọn núi. Ngài đưa tay ra ban phước cho họ. Và này Ngài từ từ được cất lên không trung ở giữa họ. Ngài thăng thiên càng lúc càng cao hơn trong khi các môn đồ nhìn lên, cố vận dụng nhãn lực để nhìn lấy hình ảnh Chúa lần cuối cùng. Sau rốt, một đám mây rực rỡ che Ngài khỏi mắt họ.
Cả bầu trời đều chờ đợi và đón tiếp Hoàng tử trở về. Một áng mây hợp bằng thiên sứ hộ giá Ngài vào thành thánh của Đức Chúa Trời. Các cửa mở toát ra. Thiên binh bước vào giữa tiếng nhạc tưng bừng. Cả cơ binh trời tựu lại để tiếp đón Vua họ. Nhưng Đức Chúa Giê-su khoát tay xua họ ra. Chưa đến lúc. Hiện tại Ngài chưa thể nhận kim miện và vương bào. Ngài vào ra mắt Thân Phụ, chỉ vào vết thương trên đầu, vết lủng ở hông cùng các vết đinh ở tay và chân. Trước khi thế gian được tạo nên, Đức Chúa Cha và Đức Chúa Con đã đồng kết một giao ước cứu chuộc loài người nếu họ bị Sa-tan chinh phục. Đức Chúa Giê-su đã hứa sẽ chết cho nhân loại. Giờ đây Ngài đã hoàn thành lời hứa này rồi. Ngài tâu lên, “Thưa Cha, mọi việc đã xong. Hỡi Cha, Con đã làm trọn ý Cha, tức đã trả giá cho sự cứu rỗi.”
Đức Chúa Cha rất thỏa lòng về Đức Chúa Con. Ngài đã cứu chuộc thế gian lạc mất. Tình yêu đã chiến thắng. Hai cánh tay Cha choàng ôm Con Ngài và truyền lệnh, “Mọi thiên sứ của Đức Chúa Trời phải thờ lạy Con.” (Hê-bơ-rơ 1:6) Với niềm vui khôn tả, cả cơ binh thiên sứ phủ phục xuống trước Ngài với tiếng ca vui mừng tràn ngập thiên đình rằng, “Chiên Con đã chịu giết đáng được quyền phép, giàu có, khôn ngoan, năng lực, tôn quý, vinh hiển và ngợi khen.” (Khải huyền 5:12). Cả thiên đàng tràn tuôn với niềm vui chúc tụng.
Trong khi ấy thầy Lắm kể chuyện, đám người nho nhỏ kia dường như nghe được tiếng ca của thiên sứ. Tất cả đều nhìn trong yên lặng một lúc lâu. Sau đó, Tèo thở một hơi dài và nói:
– Ước gì tôi được có mặt nơi ấy. Mà tại sao Đức Chúa Giê-su lại bỏ chúng ta ở lại trên mặt đất cũ kỹ hung ác này vậy.
– Chắc Ngài hết liên lạc với thế gian này rồi? – Trung hỏi.
Thầy Lắm đáp:
– Ồ, không đâu, Trung. Công việc của Ngài ở trên đất đã hoàn tất đâu? Thế giới vẫn còn tràn ngập điều ác,đau khổ, và chết chóc. Dẫu rằng Hoàng tử đã ra đời trong thế gian của chúng ta, dầu Ngài đã ban ra những sự dạy dỗ cao đẹp nhất, đã chữa lành bệnh tật, chết trên thập tự và đã sống lại, nếu Ngài trở về trời và để cho thế gian ở trong cảnh như xưa thì tất cả những việc kia có ích lợi gì?
– Đó là điều tôi rất lấy làm hoang mang. – Cụ trưởng ấp nói.
– Này, Hoàng tử cần phải trở lại để hoàn tất công việc của Ngài. Ngài sẽ đến như vì Vua để đem các người trung thành với Ngài ra khỏi thế gian của tên phản loạn này mà về nước Ngài. Rồi Ngài sẽ hủy diệt tên phản loạn cùng những kẻ theo nó. Bấy giờ công việc cứu người của Ngài mới thật hoàn tất.
Thầy Lắm kế tiếp:
– Các môn đồ cũng buồn rầu như em vậy, Tèo, khi Chúa lìa họ đi. Họ đứng nhìn chăm mãi lên nền trời trống không rất lâu. Đức Thầy của họ đã đi rồi. Người mà họ thường đi theo, thường trò chuyện hơn ba năm nay không còn ở với họ nữa. Trong khi họ cố giữ ngấn lệ khỏi tuôn trào, họ nghe có tiếng nói với họ như tiếng nhạc tuyệt diệu. Nhìn lên, họ thấy có hai thiên sứ mặc áo trắng tinh đứng bên cạnh họ. Các thiên sứ nói, “Hỡi các người Ga-li-lê, sao các ngươi đứng ngóng lên trời làm chi? Giê-su này đã được cất lên trời khỏi giữa các ngươi, cũng sẽ trở lại như cách các ngươi đã thấy Ngài lên trời vậy.” (Công vụ các Sứ đồ 1:11)
Lúc bấy giờ các môn đồ nhớ lại lời hứa của Đức Thầy hứa với họ khi Ngài còn ở với họ, “Đừng bối rối, Ta sẽ đi sắm sẵn chỗ ở cho các con trên nhà Cha Ta, rồi Ta sẽ trở lại đem các con theo Ta.”
Trung hỏi:
– Chúa trở lại như thế nào? Ngài có sinh ra như đứa bé trở lại không?
– Không đâu, em Trung. Ngài sẽ trở lại như vì Vua. Chúa đã phán, “Khi Con Người (Giê-su) ngự trong sự vinh hiển mình mà đến với các thiên sứ thánh vì Ngài sẽ ngồi trên ngôi vinh hiển của Ngài.” (Ma-thi-ơ 25:11). Thiên đàng sẽ trống không vì tất cả thiên sứ sẽ đến với Ngài. Cả bầu trời sẽ sáng rực lên với sự sáng vượt qua ánh mặt trời.
Bấy giờ Chúa sẽ khác hơn trước biết bao. Xưa kia Ngài là “Người từng trải sự buồn bực, biết sự đau đớn.” Ngài rất khiêm nhường, ra đời trong chuồng bò, được nuôi dưỡng trong trại mộc, đi từ nơi này đến nơi khác để phục vụ kẻ khác, không có chỗ nào gọi là nhà mình cả. Ngài bị lên án là kẻ trọng tội, bị đóng đinh trên cây thập tự, chôn nhờ trong mồ của kẻ khác. Nhưng Ngài sẽ phục lâm như vì Chúa của cả trời đất. Đức Chúa Giê-su sẽ phái các thiên sứ Ngài đi họp con cái Ngài lại từ khắp thế giới. Khi Chúa trở lại, có một số còn sống nhưng phần đông đều đã ngủ an trong mồ. Rồi Chúa sẽ gọi, “Hỡi các con là những kẻ ngủ an trong bụi đất, hãy chờ dậy.” Những kẻ chết sẽ nghe tiếng Ngài và sống lại với thân hình mới, sẽ chẳng biết đau đớn, bệnh tật hay là sự chết nữa. Rồi mọi người công bình sẽ được cất lên trên các đám mây để gặp Chúa nơi không trung (I Tê-sa-lô-ni-ca 4:17). Thật là một cuộc gặp gỡ rực rỡ vậy. Những ông chồng, những bà vợ đã bị sự chết làm cho xa cách sẽ gặp lại nhau nơi ấy. Những đứa con chết mất sẽ được trả lại vào tay mẹ chúng. Bạn bè sẽ trùng phùng để chẳng bao giờ xa cách nữa. Mọi người sẽ nhìn lên vị Hoàng tử của mình là Đấng họ yêu thương dầu chưa hề gặp mặt Ngài từ trước.
Thanh chận lại hỏi:
– Thưa thầy, sẽ có những việc gì xảy ra cho những kẻ không yêu mến Hoàng tử.
– Họ sẽ kinh khiếp khi thầy Ngài trở lại với các áng mây trời. Chúa Giê-su đã phán, “Khi ấy điềm Con Người sẽ hiện ra ở trên trời, mọi dân tộc ở dưới đất sẽ đấm ngực và sẽ thấy Con Người lấy đại quyền đại vinh ngự trên mây trời xuống.” Những kẻ chối bỏ Đức Chúa Giê-su sẽ thấy rõ tình trạng tuyệt vọng của họ. Lòng đầy xấu hổ và đau đớn, họ không thể nào đứng trước Vua Trời nổi. Họ sẽ kêu lên với núi và đá lớn rằng, “Hãy rơi xuống chận trên chúng ta, đặng tránh khỏi mặt của Đấng ngự trên ngôi… vì thạnh nộ lớn của Ngài đã đến, còn ai đứng nổi?” (Khải huyền 6:16,17)
– Điều đó làm cháu sợ quá!
– Nhưng này em Tèo ơi, em không cần phải sợ gì cả. Đức Chúa Trời mong muốn cứu chuộc em, “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy, không bị hư mất, mà được sự sống đời đời.” (Giăng 3:16). Vị Hoàng tử đã phải chịu chết trên cây thập tự để em khỏi chết. Không có gì cản trở, không cho em vào nước Ngài, ngoại trừ em tự ý chối bỏ Ngài.
Thanh nói:
– Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đợi đến lúc nhìn thấy Ngài trở lại rồi tôi sẽ trở nên một Cơ Đốc nhân.
– Đừng làm vậy, Thanh. – Thầy Lắm khuyên. – Khi Chúa trở lại, sẽ trễ quá rồi, em không còn ăn năn được nữa. Em phải đến cùng Chúa ngay hôm nay, trong khi hãy còn thì giờ, “Hãy tìm kiếm Đức Giê-hô-va đang khi mình gặp được; hãy kêu cầu đang khi Ngài ở gần! Kẻ ác khá bỏ đường lối mình, người bất nghĩa khá bỏ các ý tưởng; Hãy trở lại cùng Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ thương xót cho, hãy đến cùng Đức Chúa Trời chúng ta, vì ngài tha thứ dồi dào.” (Ê-sai 55:6,7). Giờ đây là lúc em nên xưng tội mình và tìm sự thương xót. Khi Chúa trở lại, sẽ quá muộn rồi vậy.