Khi con tôi còn bé, tôi hay bồng nó và giả như thảy nó lên trời rồi chụp nó lại. Nó cười thích thú mỗi lần tôi làm vậy và nó luôn nói, “Nữa, Ba ơi, một lần nữa.” Tôi lại thảy nó lên và chụp lại, không biết bao nhiêu lần cho đến khi tay tôi mõi đừ, nhưng câu nói, “Nữa, một lần nữa” cũng chưa ngừng.
Lời gọi một lần nữa làm tôi nhớ đến một nhân vật có tên trong lịch sử Hoa Kỳ là ông Desmond Doss, một quân nhân của quân đội Hoa Kỳ thời Đệ Nhị Thế Chiến. Ông Doss qua đời năm 2006. Và báo chí Hoa Kỳ lại một lần nữa nhắc đến tên ông. Ông là một tín hữu Cơ Đốc Phục Lâm, và sự xác tín của đức tin ông đã làm cho ông đi vào lịch sử trong vai trò một Người Phản Đối Vì Lương Tâm đầu tiên. Ông đã thay đổi lịch sử vì lòng tin Chúa sâu xa và lòng yêu thương người đồng loại của mình cho dầu phải đối diện với sự chê cười của người khác.
Ông Doss khi bị bắt quân dịch phải nhập ngũ trong thời Đệ Nhị Thế Chiến đã từ chối không cầm vũ khí chiến đấu. Ông cương quyết chỉ làm bổn phận quân sự của mình trong chức vụ cứu thương mà thôi. Ông đã tranh đấu với Quân Đội Hoa Kỳ trong tư cách rằng ông là Người Phản Đối (chiến tranh) Vì Lương Tâm và sẽ không cầm súng. Nhưng điều tôi muốn kể lại hôm nay là câu nói, “Một lần nữa thôi” của ông.
Ông Doss kể lại một kinh nghiệm chiến tranh của ông tại Okinawa, khi ông phải kiếm cách tránh lằn đạn của phe địch để mang những người lính bị thương vào nơi an toàn. Bị tấn công, đơn vị của ông phải rút lui và núp sau một con đồi nhỏ. Nhưng những người lính bị thương thì còn nằm lăn lộn trên đỉnh đồi, nơi đạn của đối phương đang bắn vào liên tục. Ông Doss biết mình không thể để các thương binh trên ấy vì trách nhiệm của ông, một người lính cứu thương, là phải cứu mạng sống của các bạn đồng ngũ.
Ông trèo dọc theo triền đồi để trở lên đỉnh đồi giữa lằn mưa đạn. Từng người một, ông kéo những người thương binh xuống theo triền đồi. Ông kéo từng người xuống và giao họ lại cho đơn vị cứu thương đang chờ ở bên dưới. Mỗi lần mang được một người lính bị thương đến nơi an toàn là mỗi lần ông cầu nguyện cùng Chúa, “Chúa ơi giúp con mang thêm một người nữa về.” Ông tiếp tục cầu nguyện và tiếp tục bò lên kéo các người bạn đồng đội của mình xuống nơi an toàn. Và Chúa đã giúp ông mang được 70 người thương binh ra khỏi đỉnh đồi.
Lời cầu nguyện của con người nhẫn nhục nầy cứ bám chặt trong trí tôi. Và tôi đã cầu nguyện cùng Chúa cho cá nhân tôi và cho hội thánh của Chúa mỗi ngày rằng, “Chúa ôi, xin giúp con mang đạo Chúa đến với một người nữa đặng họ biết về ân điển cứu rỗi của Ngài. Một người nữa, Cha ơi.”
Gần 2000 năm trước, sứ đồ Phi-e-rơ , khi trả lời cho câu hỏi của các tín đồ của hội thánh đầu tiên về việc tại sao Đức Chúa Jesus cũng chưa trở lại, ông nói rằng, “Chúa không chậm trễ về lời hứa của Ngài như mấy người kia tưởng đâu, nhưng Ngài lấy lòng nhịn nhục đối với anh em, không muốn cho một người nào chết mất, nhưng muốn cho mọi người đều ăn năn.” 2 Phi-e-rơ 3:9. Đức Chúa Jesus chần chờ sự hồi lai của Ngài vì Ngài muốn thêm cơ hội cho một người nữa được cứu. Thế gian đang bị quân thù tấn công tận tình, nhưng lòng Đức Chúa Trời kêu lên rằng, “Xin chờ, chỉ một người nữa thôi.”
Bước vào một năm mới, tôi cầu nguyện xin cho lòng chúng ta không nao sờn, không nản chí, để chúng ta quyết tâm chẳng khác chi lòng ông Desmond Doss khi xưa, để chúng ta kêu xin Chúa cho chúng ta cơ hội để mang thêm “một người nữa có cơ hội vào nước Ngài.”
Larry L. Caviness
Ngọc Liên phỏng dịch