CÂU GỐC: “Khi nghe những lời ấy xong, tôi ngồi và khóc. Tôi rầu rĩ như người thọ tang suốt mấy ngày. Tôi kiêng ăn và dâng lời cầu nguyện lên Ðức Chúa Trời trên trời. Tôi nói, “Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời trên trời, Ðức Chúa Trời vĩ đại và đáng sợ, Ðấng giữ giao ước và bày tỏ tình thương đối với ai yêu kính Ngài và vâng giữ các điều răn Ngài” (Nê-hê-mi 1:4, 5). (BD2011)
KINH THÁNH NGHIÊN CỨU: Nê-hê-mi đoạn 1 và 2; Phục truyền 7:9; Thi thiên 23:1–6; Dân số Ký 23:19.
Đến nay thì đã có hai nhóm những người bị lưu đày được cho phép và trở về lại xứ Giu-đa, để một phần nào những lời Đức Chúa Trời hứa đã được thực thi cho quốc gia của người Hê-bơ-rơ.
Nhưng có một nhóm người lưu đày mà Đức Chúa Trời đã chuẩn bị. Nhóm người lưu đày cuối cùng là những người được giao trọng trách sửa chữa một vấn nạn. Dầu hai nhóm trước đã trở về và đã dựng xây lại Giê-ru-sa-lem và phần nào của đền thờ, các công việc xây dựng khác bị bỏ dở dang vì có sự chống đối của các nước chung quanh. Dân chúng ở các làng mạc, thành phố chung quanh không muốn người Y-sơ-ra-ên xây một thành phố với những bức tường chung quanh vì họ e sợ rằng dân Y-sơ-ra-ên có thể trở nên hùng mạnh giống như đã có một thời như vậy (E-xơ-ra 4:6-24). Bởi vậy, đối với dân cư trong vùng, các người hồi hương nầy trở nên một mối đe dọa, và họ muốn ngăn cản sự nhập cư của người Y-sơ-ra-ên. Nhưng Đức Chúa Trời không đưa dân Ngài trở về rồi bỏ rơi họ.
Vì lẽ ấy, Đức Chúa Trời đã chuẩn bị dấy lên một người đặng thi hành ý định và hoàn tất mục tiêu của Ngài. Người ấy tên là Nê-hê-mi.
Xem / Tải về toàn bộ bài học theo liên kết sau đây: