Chương 18: Ngôi Đền Cho Thượng Đế
Tèo dậy sớm, trước khi mặt trời mọc. Cậu la lên:
– Hôm nay là ngày thứ hai rồi. Hôm nay chúng ta cất nhà thờ đây.
Trọn tuần qua, dân làng chuẩn bị sẵn vật dụng cần thiết cho ngôi nhà. Đến nay, mọi vật đã xong. Họa đồ cho ngôi nhà đã vẽ xong. Đất đã được dọn và đánh dấu sẵn. Cụ Sáu và những người cộng sự đã chằm đủ lá để lợp. Cha của Thanh và những người khác đã lo đủ phên để làm vách. Ông Ba và Trung cũng chẻ đủ tre để làm nẹp cho vách và mái nhà. Ông Hai Sún – anh họ của mẹ Thanh không những cho đủ gỗ mà còn giúp đục mộng, làm ngàm. Có 15 người đàn ông cùng đàn bà và các em trẻ chuẩn bị cất nhà. Ai nấy đều muốn giúp vào công việc xây dựng ngôi nhà thờ, để dựng nên nội trong một ngày thì xong.
Vào lúc 6 giờ 30 sáng thứ hai, cả làng tựu lại khu đất cất nhà. Trước hết họ đào lỗ để chôn cột, rồi thêm đòn tay. Đến 9 giờ 30, sườn nhà đã ráp xong.
Tèo vui quá, la vang:
– Coi kìa, bấy giờ nó giống cái nhà rồi đó.
Cụ trưởng ấp bây giờ giao cho tám người lo mái nhà và sáu người lo vách. Họ lấy tre đóng làm rui để lợp lá. Họ vừa đóng rui xong thi các người đàn bà cũng vừa nấu cơm chín, bưng ra và gọi mọi người:
– Thôi, tới giờ ăn rồi.
Ai nấy đều lau mồ hôi đang chảy nhễ nhại trên mặt họ và ngồi nghỉ.
Vì đói nên khi bắt đầu ăn, họ ăn rất mau. Xong, họ nằm dài ra đất nghỉ và nghe tiếng gió xào xạt qua ngọn dừa ở trên cao. Một lúc sau, cụ trưởng ấp ra lệnh:
– Đã đến giờ làm rồi anh em ơi!
Mọi ý tưởng ngơi nghỉ thoải mái đều tan biến hết, ai nấy đều đứng dậy, lo làm để hoàn thành ngôi nhà thờ. Phân nửa lo lợp mái và phân nửa kia lo vách.
Ông Ba ngồi trên nóc nhà bỗng nói lớn lên để mọi người nghe:
– Coi mây đen kéo tới kìa anh em ơi! Làm mau lên đi thôi!
Các người lợp nhà tận dụng khả năng và sự mau lẹ của mình để lợp. Khi họ vừa trùm xong đỉnh nhà thì gió to cũng vừa đến với những giọt mưa năng trĩu. Cụ Phan tỏ vẻ khen:
– Chà! May quá. Các anh em làm vừa kịp lúc. Này, mọi người hãy đem vật dụng để vào trong nhà đi kẻo ướt hết.
Toán che vách chưa hoàn tất công việc nên cụ Sáu ra lệnh cho toán lợp nhà lo cửa nẻo luôn và nói:
– Này, còn hai giờ nữa, ai nấy hãy làm việc gắt lên cho xong đi.
Độ sáu giờ chiều, mọi người đều thét lên vui mừng:
– Xong!
Cả làng đứng trước nhà thờ ngắm nhìn và khâm phục việc họ đã làm.
Thầy Lắm nói:
– Một ngôi đền cho Thượng Đế.
Trung cười:
– Đâu có thật là ngôi đền. Chỉ là nhà lá thôi.
Thầy Lắm giải thích:
– Nhưng Đức Chúa Trời sẽ đến ngôi đền và ngự vào. Đây là công tác tốt đẹp nhất mà chúng ta làm được nên Ngài thỏa lòng với ngôi nhà này và xem nó như là một đền thờ vậy. Vậy thầy nói với mọi người, các bạn hãy cúi xuống, chúng ta cầu xin Chúa ban phước cho ngôi nhà này.
Trong khi mọi người cúi đầu yên lặng, thầy Lắm dâng lời cầu nguyện:
– Kính lạy Đức Chúa Trời là Đấng ngự trên nơi thánh rất cao, chúng con cảm tạ ơn Ngài bằng lòng ngự giữa loài người chúng con. Xin Chúa đến ngự vào ngôi nhà này và vào lòng mọi người thờ lạy Ngài tại chốn này. A-men!
Đêm ấy, cả làng đều yên lặng ngoại trừ tiếng ếch gọi bạn và thỉnh thoảng có tiếng chó sủa. Ai nấy đều ngủ một giấc thật say. Nhưng Đức Chúa Trời là Đấng không ngủ cũng không gục, từ trên trời nhìn xuống và rất thỏa lòng.
Bầu không khí buổi chiều thứ ba thật nôn nao lạ thường. Có người đề nghị:
– Chúng ta hôm nay họp trong nhà thờ đi.
Vì cớ chưa có ghế nên họ đem chiếu trải trên nền nhà để ngồi. Khi họ thấy thầy Lắm đang đi trên bờ đê ở đằng xa, họ để ý đến một người khác cùng đi với ông.
Tèo nhanh miệng nói:
– Ông Bác sĩ đó chứ ai!
Tèo nói đúng. Trung vừa hướng dẫn bác sĩ vào, vừa nói:
– Kính mời bác sĩ vào xem nhà thờ mới của chúng tôi.
Thầy Lắm nói với bác sĩ:
– Đây là ngôi đền của Thượng Đế do chúng tôi cất lên hôm qua.
Bác sĩ nhận xét:
– Chà! Vĩ đại thật! Thật đúng là ngôi đền của Thượng Đế đây. Mà này, quý vị biết không, đó chính là điều mà tôi muốn nói với quý vị hôm nay. Đền thờ của Đức Chúa Trời. Quý vị đã cất nhà này để Chúa ngự vào thật. Nhưng Ngài còn có một ngôi đền khác mà tôi nói với quý vị hôm nay. Hãy nghe tôi đọc đoạn Kinh Thánh này trong sách Cô-rinh-tô thứ nhất đoạn 6 câu 19 và 20. “Anh em há chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao! Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy hãy lấy thân thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời.” Như vậy, ngôi đền Đức Chúa Trời là gi? Chính thân thể quý vị đây. Ngài muốn chúng ta giữ gìn nó được mạnh khỏe và trong sạch để Ngài có thể ngự vào. Ông Lắm đây đã báo cho tôi biết có nhiều vị đã hiến mình cho Chúa rồi. Bây giờ quý vị thuộc về Ngài. Ngài muốn quý vị giữ mình được mạnh khỏe luôn. Quý vị muốn cơ thể cường tráng, đầy năng lực, tâm trí sáng suốt và lanh lợi hay không?
Trung đáp:
– Thưa bác sĩ, chúng tôi muốn lắm chứ.
Bác sĩ tiếp:
– Tốt lắm, quý vị có thể được. Tôi đem theo đây tám chai thuốc giúp ta mạnh khỏe. Thôi, để chúng ta xem coi tám chai ấy là gì?
Bác sĩ đưa tay vào bị, lấy ra từng chai một trong khi đám đông đọc nhãn dán trên chai, Ánh sáng mặt trời; Không khí trong sạch; Vận động, Nghỉ ngơi; Nước trong; Lương thực tốt; Sạch sẽ; Đức tin nơi Đức Chúa Trời.
Mẹ của Thanh hỏi:
– Thuốc gì mà lạ vậy? Không có viên uống cũng không thuốc chích trong ấy.
Bác sĩ gật đầu đáp:
– Đúng đó. Chỉ khi nào người ta quên dùng những thứ này họ mới cần đến thuốc viên và thuốc chích thôi. Đây là linh dược của Đức Chúa Trời và tốt hơn bất cứ thứ gì quý vị có thể mua được ở hiệu thuốc, mà chúng ta lại thật rẻ nữa.
Đây là món thứ nhất, “Ánh sáng mặt trời.” Ánh sáng mặt trời giúp quý vị có được xương cứng và răng chắc. Nó làm cặp má quý vị ửng hồng , màu da nâu khỏe.
Ánh nắng mặt trời cũng giết vi trùng nữa. Chúng ta rất may mắn được có biết bao ánh nắng trên đất Việt Nam này. Quý vị chỉ cần ra ngoài nắng mỗi ngày là đủ.
Còn đây là, “Không khí trong sạch.” Trong không khí có dưỡng khí. Khi chúng ta hít vào phổi, nó lại vào huyết và làm huyết đỏ tươi. Huyết đem dưỡng khí đi vào cơ quan trong cơ thể và ban sinh lực. Không khí mà ta thở ra có chất cặn bã trong ấy, rút ra từ huyết. Nếu chúng ta ở trong căn phòng mà không khí không vận chuyển dễ dàng, chúng ta thở đi thở lại mãi không khí ấy, thì không khí độc trở vào lại cơ thể chúng ta, làm da tái mét, các cơn quan trong cơ thể thành yếu đuối, trí óc đần độn. Chúng ta thành buồn bã chán nản. Vì vậy, quý vị nên hưởng cho nhiều không khí trong sạch. Hãy thở sâu vào phổi, chuyển sự sống vào các nơi trong cơ thể. Chừng đó quý vị sẽ vui vẻ và mạnh khỏe hơn bao giờ cả.
Bác sĩ nói tiếp khi đưa cao cái chai thứ ba lên:
– Món thuốc kế cũng thật lạ lùng, “Vận động.” Sự vận động sanh lợi nhiều cho cơ thể ta. Nó làm ta thở mạnh hơn, chứa đầy phổi với không khí trong sạch và tốt lành. Vận động làm máu chạy mau hơn, đem mầm sống đến các nơi trong cơ thể. Nếu có lúc các em học khó thuộc và khó hiểu bài, nên ra sân chạy đi một lúc. Khi trở lại học các em sẽ thấy mình suy nghĩ rõ ràng hơn. Sự vận động giúp bắp thịt ta to hơn và mạnh hơn. Những bắp thịt tốt giống như cao su. Chúng thun giãn dễ dàng hơn. Những bắp thịt yếu dài nhằng ra như những sợi đay cũ và cơ thể phải làm việc nhiều hơn để giữ chặt chúng lại. Đấy là cớ làm ta nhức lưng. Hơn nữa khi vận động nhiều ban ngày thì ban đêm dễ ngủ hơn. Phải không thưa cụ trưởng ấp?
Cụ trưởng ấp nghĩ đến công việc làm hôm qua, nói:
– Thật đúng vậy.
Bác sĩ tiếp:
– Vì vậy, toa thuốc tôi biên cho quý vị trong toa này mỗi ngày nên vân động ít nữa là một giờ đồng hồ. Phải vận động đủ để chảy mồ hôi.
Còn đây là một phương thuốc khác, “Nghỉ ngơi.” Ngủ là phục hồi sinh lực. Tối đến, ta lên giường với một cơ thể mệt nhoài và sáng hôm sau thức dậy thật tươi tỉnh như một người mới. Mọi vật, ngay cả máy móc nữa sẽ làm việc mạnh mẽ và êm thấm hơn nếu có dịp được nghỉ. Người lớn mỗi ngày cần ngủ độ 8 giờ, còn trẻ con thì 10 đến 11 giờ. Hỡi các bà mẹ, xin các bà nhớ cho con ngủ mỗi đêm đúng giờ, chúng sẽ mau lớn hơn và học giỏi hơn.
Đây lại là một chai thuốc lý thú khác, “Nước.” Cơ thể chúng ta được họp thành với hai phần ba nước, và mỗi ngày ta cần phải uống thật nhiều nước để được mạnh khỏe. Hầu hết người Việt Nam uống rất ít nước.
Bà Ba hỏi:
– Chúng ta phải uống bao nhiêu nước?
– Ít nữa là 2 lít mỗi ngày. Khi ta bị toát mồ hôi tức là ta bị mất nước nhiều. Nếu không uống thêm ta sẽ trở nên yếu. Nếu cơ thể ta được tiếp tế nước ít quá, nước tiểu sẽ rất gắt và có thể kết thành sạn trong thận và bọng đái. Chính điều này làm ta cảm thấy đau thốn bên trong. Chúng ta cần phải uống nhiều nước để chất căn bã được tổng khứ ra ngoài dễ dàng.
Trong quý vị nếu có ai bị bón, quý vị không cần phải uống thuốc gì cả. Nếu quý vị uống thật nhiều nước và vận động thường xuyên mỗi ngày, chẳng bao lâu quý vị lại bài tiết đều như thường.
Ta cần phải dùng nước cho cả bên trong và bên ngoài cơ thể. Nếu muốn được mạnh khoẻ, mỗi ngày quý vị nên tắm thật sạch một lần. Dùng xà bông và kỳ cọ mình mẩy thật kỹ.
Nước là phương thuốc rất hay. Hãy dùng thật nhiều nước.
Đây là môn thuốc khác của chúng ta, “Lương thực bổ dưỡng.” Thân thể quý vị được tạo nên bởi vật quý vị dùng. Có bao giờ quý vị nghĩ đến điều ấy không? Vì thế việc ăn đúng thức ăn thật quan trọng. Khi xây dựng cơ thể cũng như xây nhà, quý vị phải dùng những vật liệu thật tốt. Những vật liệu xây cất tốt nhất cho quý vị là gạo lức, trái cây và rau cải.
Giờ đây tôi xin hiến quý vị một việc rất dễ làm để được có sức khỏe đầy đủ, mà khỏi phải phí thì giờ làm việc. Nhưng việc này khác thường lắm. Tôi e rằng hầu hết sẽ cười nhạo tôi.
Ông Ba hỏi:
– Việc gì vậy thưa bác sĩ?
– Ăn gạo lức! Quý vị đã tốn biết bao công lao để giã, chà bỏ phần bổ nhất của hột gạo rồi đem cho heo ăn trong khi quý vị còn giữ lại phần trắng rất có ít chất bổ trong ấy để mình ăn. Trong quý vị có bao nhiêu người bị tê chân?
Có một số bàn tay giơ lên. Bác sĩ tiếp:
– Đó là do chứng bệnh gọi là bệnh phù thủng. Các dây thần kinh của quý vị bị hư đi vì không cho chúng thứ lương thực chúng cần.
Trung la lên:
– Ái da! Làm sao mình ăn gạo lức được?
Thầy Lắm nói:
– Tôi rất thích gạo lức. Nếu em không thích, tôi đề nghị em nên nhịn ăn cho đến khi thật đói, lúc ấy ăn sẽ rất ngon.
Nhìn gương mặt họ, bác sĩ không biết được họ sẽ làm theo hay không. Ông kể tiếp:
– Rau cải cũng rất tốt vậy, đặc biệt những thứ có màu xanh tươi và vàng, như cải xà lách, cải bắp, rau sống, rau dền, bí và dưa. Giá cũng rất tốt cho quý vị và tàu hủ làm bằng đậu nành cũng vậy. Nếu quý vị ăn những thứ này, quý vị sẽ có cơ thể cường tráng.
Mẹ của Thanh nói:
– Nhưng chúng tôi ở xa chợ quá, thành ra rất khó mua đồ ăn.
Bác sĩ tìm cách giải quyết:
– Tôi ao ước mỗi người được có mảnh vườn riêng để trồng những thứ ấy mà dùng. Cá và thịt không phải là thứ lượng thực tốt cho quý vị đâu, đừng bao giờ ăn thịt heo.
– Tại sao không?
– Heo là loại ăn tạp. Nó sống trong chỗ dơ dáy và ăn đủ thứ rác rến. Thịt heo thường chứa đầy sên và khi chúng vào bắp thịt của người ta, gây nên nhiều chứng đau nhức.
Trung nói:
– Tôi tưởng thịt làm cho người ta mạnh chứ.
– Hãy suy nghĩ một chút đi em ơi. Những con vật mạnh nhất, những thú chúng ta dùng để làm việc nhà như trâu, bò, và voi chẳng hạn, chúng đâu có ăn thịt. Em không cần phải ăn thịt mới mạnh. Nhưng nếu ngưng ăn thịt, em phải ăn đậu nành, tàu hủ, đậu phộng thế vào. Em nghĩ thế nào về một người khởi sự cất một ngôi nhà thật đẹp để mình ở, nhưng trong khi xây tường, ông ta lại vừa xây vừa phá đi? Tuy vậy có người lại làm thế cho cơ thể họ. Em muốn thân thể cường tráng em nên vận động, ăn những đồ ăn bổ dưỡng và làm đủ thứ để có lợi; vậy mà có những người làm hại thân thể mình cùng lúc ấy.
– Như thế nào thưa bác sĩ?
– Tôi nghĩ đến những thói quen xấu nhất như hút thuốc, uống rượu, ăn trầu v.v… Mọi vật ấy đều độc hại và làm tổn thương quả tim rất nhiều, cả phổi, gan, răng cùng những bộ phận khác trong cơ thể. Hãy nghe những lời chép trong Kinh Thánh như vầy, “Anh em há chẳng biết mình là đền thờ của Đức Chúa Trời, và Thánh Linh Đức Chúa Trời ở trong anh em sao? Ví có ai phá hủy đền thờ của Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời sẽ phá hủy họ; vì đền thờ Đức Chúa Trời là thánh, mà chính anh em là đền thờ.” (I Cô-rinh-tô 3:16, 17).
Thưa quý vị, quý vị đã dâng thân thể mình làm đền thờ của Đức Chúa Trời, nên chắc quý vị không muốn đem cái gì khác vào thân thể để làm hại nó. Nói như thế về lương thực thiết nghĩ đã đủ rồi. Thôi, bây giờ chúng ta hãy nói đến môn thuốc khác, “Sự sạch sẽ”. Vi trùng sống trong chỗ dơ dáy. Vì thế nếu muốn được mạnh khỏe, chúng ta cần phải có cơ thể sạch sẽ, nhà cửa và sân chơi sạch sẽ. Quý vị đã cất một đền thờ cho vì Vua mà bây giờ chắc quý vị cũng muốn cả làng sạch sẽ và đẹp đẽ cho Vua vậy.
Sau rốt có một môn thuốc gọi là, “Đức tin nơi Đức Chúa Trời.” Môn thuốc này rất cần thiết để có sức khỏe. Vì nếu quý vị đã dùng cả 7 vị thuốc kia mà quý vị nản lòng hoặc sợ hãi, buồn bã, quý vị không thể nào có được sức khỏe. Nhưng khi quý vị biết rằng dẫu gặp sự khó khăn nào đi nữa mà quý vị đã có một ông Cha ở trên trời lo liệu cho quý vị, thì quý vị vẫn hằng vui vẻ. Quý vị phải vui vẻ mới được mạnh khỏe.
Tóm lại Đức Chúa Trời đã có 8 môn thuốc mà Ngài muốn quý vị dùng là: Ánh nắng mặt trời; Không khí trong sạch; Vận động; Nghỉ ngơi; Nước; Lương thực bổ dưỡng; Sạch sẽ và Đức tin nơi Đức Chúa Trời. Nếu quý vị dùng dư dật những thứ này thì không cần các môn thuốc khác mà người ta bán ở hiệu thuốc. Cầu xin Đức Chúa Trời ban phước cho quý vị tất cả và ban cho mọi người được sức khỏe đầy đủ, bấy giờ thân thể của quý vị mới thật là đền thờ của Thượng Đế.
Khi bác sĩ dứt lời, có nhiều người tựu lại quanh ông để hỏi những câu hỏi về vấn đề sức khỏe. Nhưng bà Ba kéo cụ ông đi và nói:
– Này ông, thôi đi về. Tôi có nhiều việc muốn nói với ông.
Ông Ba đi theo, không biết bà cụ muốn nói gì. Khi họ gần đến nhà, cả hai để ý đến hai con heo đang ủi đất ở sân nhà họ.
– Ông này, ông biết rằng heo không có lợi ích gì cho ta và chúng ủi hư cả sân vườn nhà ta nữa. Tôi muốn bán hết đi và chia nửa tiền cho nhà thờ để sắm băng ngồi. Ông nghĩ thế nào?
– Hả?!…Tôi thật rất vui mà thấy má thằng Trung có ý rất hay. Rất vui vì ba lý do, Má nó muốn có sức khỏe; muốn giúp nhà thờ; và quan trọng hơn hết là muốn vâng phục Đức Chúa Trời.