Chuck, tên một người bạn cùng sở làm của tôi. Trong giờ nghỉ giải lao hôm qua anh đến bên tôi nói: “Bạn biết không, xã hội thời nay người ta không thích những người nghèo như tôi”
Nghe anh ta nói vậy khiến tôi bật cười.
“Cười cái gì?” anh ta gắt lên, vẻ bất bình trước cái cười của tôi.
Tôi trả lời: “Chuck ơi, anh làm chủ 2 căn nhà – anh không nợ nhà băng đồng nào. Ngoài ra anh còn có mấy trăm ngàn đô trong trương mục hưu trí nữa (tôi nghĩ anh ta còn có nhiều hơn thế). Anh lái chiếc xe BMW láng coóng. Anh lại sở hữu cả đống cổ phiếu từ công ty anh làm trước đây nữa”
“Rồi sao?”
“Vậy anh đâu có nghèo”
“Anh nói gì, tôi là một kẻ nghèo” Anh ta lại gằn giọng.
Lần này tôi lại phá lên cười lớn hơn.
Quên ơn phước Chúa ban
Có những người sống trên đời nhưng lại lãng quên việc cảm tạ ơn Chúa đã ban cho họ. Tôi nghĩ Chuck là một trong số người ấy. Hắn giàu sang. Hắn khỏe mạnh. Hắn có việc làm tốt. Vậy mà suốt ngày hắn chỉ để tâm đến những việc mà hắn nghĩ không đúng như hắn mong ước trong cuộc đời của hắn, hơn là bằng lòng với biết bao điều tốt đẹp mà hắn đang thụ hưởng. Tất cả những sự việc mà hắn âu lo có giúp được gì cho hắn không?
Trong Ma-thi-ơ đoạn 6:25-27 Chúa có nói: “Vậy nên ta phán cùng các ngươi rằng: đừng vì sự sống mình mà lo đồ ăn uống; cũng đừng vì thân thể mình mà lo đồ mặc. Sự sống há chẳng quí trọng hơn đồ ăn sao, thân thể há chẳng quí trọng hơn quần áo sao? Hãy xem loài chim trời: chẳng có gieo, gặt cũng chẳng có thâu trữ vào kho tàng, mà Cha các ngươi trên trời nuôi nó. Các ngươi há chẳng phải là quí trọng hơn loài chim sao? Vả lại, có ai trong vòng các ngươi lo lắng mà làm cho đời mình được dài thêm một khắc không?”
Tài sản của tôi không được bằng một nửa những gì Chuck có, nhưng mỗi sáng sau khi thức giấc, tôi không hề quên nói lời cảm tạ ơn Chúa đã ban cho tôi: một mái ấm gia đình, một sức khỏe ổn định, một nơi chốn bình an, một công việc mà tôi yêu thích để kiếm đủ tiền nuôi sống gia đình mình.
Tôi có thể than van. Mọi chuyện có thể trở nên khá hơn. Gia đình tôi đôi lúc có gây cho tôi một số phiền hà. Sức khỏe của tôi không được tốt lắm. Ngày ngày tôi phải lái xe một quãng đường dài để đến sở làm. Căn nhà cũ của gia đình tôi có nhiều chỗ cần sửa chữa mà tôi không có thì giờ cũng như tiền bạc để chi trả vào lúc này. Nhưng nếu tôi cứ để tâm lo lắng những việc này thì có thay đổi được gì đâu? Nó chẳng cho tôi một giờ đồng hồ nào thêm vào cuộc đời mình và còn khiến tôi trở nên rối rắm tâm can mình.
Dù tôi có sai lầm trong việc đánh giá Chuck. Điều hắn giàu về vật chất vẫn là đúng. Nỗi ám ảnh của hắn với những gì mà hắn không có đã đem lại cho hắn nỗi bất an nhiều hơn những người khác nghèo hơn hắn, nhưng họ vẫn luôn được an bình, vui vẻ và hạnh phúc với những gì họ đang có.
By Mark Lardas
Ngoc-Anh phỏng dịch