Một ngày cuối tuần của tôi. Lưỡi cắt của cái máy cắt cỏ cùn quá nên tôi quyết định thay cái lưỡi khác. Sau gần hai tiếng đồng hồ gắng sức tháo mấy con ốc và bù loong rỉ sét ở dưới gầm máy. Mấy con ốc đầu được tháo rời ra không mấy khó khăn sau khi nhỏ một ít nhớt vào cho trơn. Nhưng cái ốc cuối cùng này thì không động đậy chút nào.
Tôi có bộ đồ nghề mua chuyên dùng để mở những con ốc vít với một cái cán tay cầm dài chừng 20 phân. Sau một lúc khởi động giựt, kéo mà chẳng ăn thua, tôi nhỏ thêm ít nhớt nữa vào và để một hồi cho nhớt ngấm. Cũng chẳng khá hơn, tôi bèn lật ngược cái máy cắt cỏ lên, dùng một thanh sắt dài hơn gắn vào đầu cái tay cầm của bộ mở ốc để tăng thêm sức mạnh. Con ốc cuối cùng này vẫn cứng đầu không nhúc nhích.
Như thể nó đang thách đố tôi. Còn tôi thì sẵn sàng chiến đấu tới cùng với một con ốc chỉ bé bằng đầu ngón tay. Sau khi xịt thêm chất nhờn, tôi vào nhà lấy thêm cái búa và đập mạnh vào đầu con ốc với hi vọng lần này thì nó sẽ phải chuyển động thôi. Tôi đổ cả mồ hôi mà con ốc thì vẫn nằm trơ ra đó. Quả là một trận chiến. Tôi nhớ đến một người bạn cũng gặp trường hợp tương tự như thế này, anh ta đã phải dùng đến cả bình hàn xì của thợ hàn để tháo ra được một con ốc. Còn tôi, mất mấy tiếng đồng hồ tìm đủ cách vật lộn với nó mà chẳng suy suyển gì. Tôi nhận ra mình đã thật quá phí sức mà có được gì đâu.
Bạn thua!
Tôi ngồi phệt xuống đất tức tối nhìn con ốc. Cái lưỡi cùn của máy cắt cỏ và con ốc rỉ xét như cũng nhìn lại tôi và thách thức: “Thua rồi ông bạn ơi!” (Không phải như vậy, nhưng tôi có cảm nghĩ như thế) Tôi phải làm gì với nó bây giờ đây? Tôi quyết định nghỉ tay vào nhà tắm rửa và suy nghĩ tìm cách khác.
Ngày hôm sau, tôi nhớ ra là người hàng xóm của tôi có một bộ mở ốc chuyên nghiệp chạy bằng hơi giống như ở tiệm thay bánh xe hơi. Thế là tôi chạy sang gõ cửa, anh ra mở miệng mỉm cười sau khi nghe câu chuyện của tôi “Được, tôi sẵn sàng cho anh mượn bộ súng bắn hơi của tôi” anh ta nói. Tôi hớn hở đem về gắn ngay máy nén khí vào ổ điện, tôi kéo dây, gắn súng vào rồi kê ngay đầu con ốc cứng đầu mà tôi đã vật vã với nó suốt ngày hôm qua. Tôi bóp cò súng và chỉ sau 3 giây mà thôi, con ốc từ từ chuyển động và rơi ra. Chiến thắng một cách nhẹ nhàng!
Kinh nghiệm này nhắc nhở tôi một điều, cũng giống như là tôi cần thêm một sức mạnh từ bên ngoài để hỗ trợ việc mở một con ốc rỉ sét của máy cắt cỏ. Tôi sẽ phải cần đến sức mạnh của Chúa để giúp tôi chiến thắng. Tôi không thể nào tự mình làm được. Khi nhận ra được yếu điểm của mình và tìm sự giúp đỡ của Chúa, lúc đó tôi có thể chiến thắng được ma quỷ. Như Phao-lô đã nói:“Cho nên tôi vì Đấng Christ mà đành chịu trong sự yếu đuối, nhuốc nhơ, túng ngặt, bắt bớ, khốn khó; vì khi tôi yếu đuối, ấy là lúc tôi mạnh mẽ.” (2 Cô-rinh-tô 12:10).
By Curtis Rittenour
Ngọc-Anh phỏng dịch