Cuộc điện đàm cũng bình thường như mọi khi. Cô bạn thân của tôi hỏi xem tôi có thoải mái để tiếp tục nói chuyện và tôi trả lời ok.
Rồi câu chuyện của chúng tôi xoay lòng vòng qua nhiều chủ đề khác nhau. Lúc gần kết thúc thì tôi hỏi về hoàn cảnh của bạn lúc này ra sao, cô trả lời: “Không được tốt lắm” Tôi hỏi “Sao vậy?” Nàng cho tôi hay là vừa mắc phải một căn bệnh quái ác “ung thư”. Tôi chẳng biết là tim mình có ngừng đập chút nào hay không, nhưng tôi biết mình đã ngưng thở trước khi tôi nghẹn ngào thốt lên “Trời! thật thế sao?” Tôi không còn có thể nhớ được những gì tiếp nối sau đó, nhưng tôi chỉ biết là tôi đã hứa đến giúp nàng sau khi phẫu thuật hay bất kỳ lúc nào nàng cần đến tôi.
Tôi bắt đầu lập kế hoạch cho chuyến đi, chỉ đợi khi nhận được phôn của nàng gọi là tôi có thể sẵn sàng để rời nhà ngay. Mỗi ngày tôi chuẩn bị một vài thứ cho cuộc hành trình. Khi tôi giặt ủi quần áo, những bộ quần áo ít bị nhăn đã không bị xếp vào tủ như thường lệ. Mà thay vào đó là một sấp quần áo được xếp ngay ngắn để sẵn sàng bỏ vào va-li. Tôi coi lại thuốc men của mình xem có còn đủ số dự trữ để dùng trong một thời gian dài không. Một cái ba-lô trống để sẵn cho những thứ mà tôi có thể cần vào giờ phút chót của chuyến đi.
Gần hai tuần lễ trôi qua, hành lý hầu như đã sẵn sàng bất kỳ khi nào nàng gọi. Lúc không còn việc gì để làm nữa, tôi ghé qua tiệm thuốc tây gần nhà, sắp hàng mua thêm ít thuốc cần thiết. Tôi nhờ cô tính tiền đổi cho tôi một ít đồng 25 xu. Tôi biết mình sẽ cần những đồng 25 xu để bỏ vào máy trước khi vào xa lộ trên lộ trình đi thăm bạn bè. Những đồng xu này sẽ hữu dụng vô cùng.
Chuẩn bị lên Thiên Đàng
Khi mở cửa xe để cất đi những đồng 25 xu thì một ý nghĩ chợt lóe trong đầu tôi – có một thứ gì đó quý giá hơn cả tiền bạc. Tôi đang hoạch định và những việc tôi làm hàng ngày mục đích là để gặp lại bạn mình. Nhưng mỗi ngày tôi đã làm được gì để chuẩn bị cho hành trình lên thiên đàng gặp Chúa?
Hằng ngày tôi có sự chuẩn bị nào cho hành trình đó chưa? Nếu tận đáy lòng tôi luôn tin rằng Chúa Cứu Thế cùng bạn hữu đang trên đường đến đó, thì tôi có cần đoan chắc ý nghĩ và hành vi của mình trong từng ngày qua đi luôn phản ảnh sự ước ao của mình lúc nào cũng sẵn sàng cho cuộc hành trình hướng thượng đó không?
Giờ đây mỗi lần tôi nhìn thấy một đồng 25 xu, thì nó lại nhắc nhớ tôi về một hành trình quan trọng nhất trong cuộc đời mà bất kỳ ai trong chúng ta cũng cần phải quan tâm. Tôi mong rằng đồng 25 xu cũng sẽ luôn nhắc nhở bạn điều ấy. Mỗi ngày chúng ta cần sẵn lòng đi bên Chúa cùng với tình yêu bao la của Ngài và lòng ta cần luôn hướng về phía thiên đàng trên trời cao. Tôi ước ao sẽ được gặp lại tất cả những người bạn thân mến dưới trần thế trước đây. Tôi luôn mong muốn mình lúc nào cũng sẵn sàng cho ngày Chúa Giê-su trở lại. Còn bạn thì sao?
“Vậy, anh em hãy bền chí như thể thắt lưng, hãy tiết độ, lấy sự trông cậy trọn vẹn đợi chờ ơn sẽ ban cho mình trong khi Đức Chúa Jêsus Christ hiện ra.” (1 Phi-e-rơ 1:13).
By Donice Palmer
Ngọc-Anh phỏng dịch