Chuyện kể rằng, ông cha của một gia đình giàu có nọ quyết định dẫn đứa con trai của mình đi về miền quê để chỉ cho nó thấy hoàn cảnh của cái nghèo là như thế nào. Họ ở ngoài vùng quê hai ngày, và chung sống với một gia đình nông dân rất nghèo. Sau chuyến đi, trên đường trở về, người cha hỏi con mình, “Sao, con thấy chuyến đi như thế nào?”
“Thật là một chuyến đi lý thú Cha ạ.”
“Con có thấy người ta có thể bị nghèo đến độ nào không?”
“Thưa Cha có.”
“Vậy con học biết được những gì quá chuyến đi này?”
Đứa con trả lời cha mình, “Con thấy mình chỉ có một con chó, mà người ta có đến bốn con. Nhà mình chỉ có một hồ bơi ở giữa vườn, mà họ thì có một con suối dài vô tận. Mình phải mua đèn để giăng trong vườn, họ thì có ánh sao hàng đêm. Sân nhà mình thì giới hạn, mà họ thì có cả một chân trời.”
“Mình chỉ có một khoảnh đất nhỏ, còn họ thì có đồng ruộng mênh mông. Mình phải đi mua thức ăn, còn họ thì được tự trồng lấy. Mình thì phải xây hàng rào bảo vệ, còn họ thì họ có bạn bè xóm giềng.”
Người cha nghẹn lời, không biết nói gì hơn sau khi nghe những lời con mình nói. Đứa con lại tiếp, “Thưa Cha, con cảm ơn Cha đã cho con thấy mình nghèo đến thế nào.
Câu chuyện này làm tôi suy nghĩ và thấy nó thật thấm thía. Bởi vì nó cho tôi thấy rất rõ ràng rằng, phần lớn cuộc đời của chúng ta thể nào, ấy chỉ là qua quan điểm chúng ta nhìn cuộc sống. Đã bao lần trong đời mình, chúng ta bỏ nhiều thì giờ quan sát cuộc đời của người khác, và ước ao mình được đổi đời với họ?
“Chớ tham tiền; hãy lấy điều mình có làm đủ rồi, vì chính Đức Chúa Trời có phán rằng: Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu, chẳng bỏ ngươi đâu.” (Hê-bơ-rơ 13:5).
Vợ tôi dùng câu Kinh Thánh ấy để nhắc nhở các con cái chúng tôi nhiều lần. Và cả chính tôi cũng cần phải, đôi khi, được nhắc nhở bởi lời Kinh Thánh ấy. Sự thoả lòng không đến từ những thứ chúng ta có. Sự thoả lòng đến từ mối tương quan chúng ta có được với Đức Chúa Jesus, Cứu Chúa của chúng ta.
Michael Temple
Ngọc Liên phiên dịch