Chương 16: Thay Đổi Quốc Tịch
– Cái khó xử cho chúng ta, là chúng ta thảy đều mang quốc tịch của đế quốc tên phản loạn. Và khi nào chúng ta còn là những người phản loạn, không có gì chúng ta có thể làm thỏa lòng Đức Chúa Trời. Hy vọng duy nhất của chúng ta là phải đổi quốc tịch. – Thầy Lắm giải thích.
Thanh nói:
– Nhưng tôi không tin rằng tôi là tên phản loạn và không bao giờ tôi quyết định làm tên phản loạn cả.
– Nhưng đằng này em lại ra đời thành tên phản loạn đó Thanh. Em là con cháu của A-đam và Ê-va là những người phản nghịch đầu tiên ở trên đất này. Mọi con cái của họ sanh ra đều phản nghịch cả. Vị Hoàng tử có thể lên án chúng ta tất cả như hầu hết các quốc gia thi hành với những người phản loạn. Nhưng với tình yêu, Ngài đã lập cho chúng ta con đường giải thoát là đổi quốc tịch mình.
Cụ Sáu hỏi:
– Làm bằng cách nào? Có phải bằng cách đem giấy tờ của chúng ta mà xin nhập tịch chăng?
– Không đâu, thưa cụ. Không phải bằng cách nhập tịch. Chúng ta phải được sanh ra trong nước của Đức Chúa Trời.
– Nhưng làm sao tôi làm vậy được? Tôi được sanh ra cách nay 75 năm rồi.
– Việc ấy phải cần một phép mầu đặc biệt của Đức Chúa Trời. Một lần nọ, Đức Chúa Giê-su nói chuyện với một người vào tuổi cụ rằng, “Nếu một người chẳng sanh lại, thì không thể thấy được nước Đức Chúa Trời.” (Giăng 3:3). Cụ thấy chưa, chúng ta đã quá ác đến Đức Chúa Trời không thể cải cách chúng ta được. Ngài phải tái tạo chúng ta để thành một người mới: “Vậy nếu ai ở trong Đấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, này mọi sự đều trở nên mới.” (II Cô-rinh-tô 5:17).
Trung hỏi:
– Tại sao Ngài không cải cách chúng ta được? Tôi nghĩ rằng Ngài làm được chứ.
– Có thể nhờ câu chuyện này em hiểu rõ hơn. Hồi xưa, có một con cọp muốn trở thành con bò. Nó nghĩ rằng bò là giống hiền lành, kiên nhẫn làm việc nhiều, mình cố thành bò. Cho nên cọp đến ăn cỏ với bò. Ăn cỏ một ít lâu nó đâm chán. Nó nhìn thấy con bò kế bên mập béo và ngon lành làm sao. Nó chảy nước bọt, đập đuôi qua lại và nhảy vồ con bò bất hạnh kia. No bụng rồi, con cọp nằm nghỉ. Khi ngó quanh quất, nó thấy mấy con bò khác chạy đâu mất cả. Bấy giờ, nó mới than trách: Tại sao mình làm như vậy? Mình muốn trở nên hiền lành như con bò kia mà! Mẹ nó đáp: Mẹ biết tại sao con làm như vậy rồi, vì con là con cọp. Nếu con muốn như con bò, con phải là con bò mới được. Cũng một cách đó, người phản nghịch không thể nào tử tế được khi vẫn còn là người phản nghịch. Người phải được sanh lại trước khi có thể vâng lời Đức Chúa Trời.
Thanh nói:
– Tôi vẫn chưa tin rằng chúng ta thảy đều xấu xa như thầy nói. Tôi nghĩ rằng nếu tôi là con người tốt, con người có luân lý thì cuộc đời về sau sẽ sáng tươi. Và nếu có thiên đàng, tôi chắc rằng người ta sẽ để cho tôi vào.
– Được rồi, Thanh. Bây giờ chúng ta hãy nghĩ đến việc ấy. Ví dụ cái ông Luân lý là người ngoại quốc đến sống ở Việt Nam. Ông ta không vào nước theo lối thường tình mà bằng cách vượt biên giới. Ông ta nghĩ: Có sao đâu, vì tôi là người tốt, một người luân lý mà!
Một hôm khi đi dạo phố, viên cảnh sát thổi còi, gọi lại hỏi:
– Ông có phải người Việt Nam không?
Ông ta trả lời:
– Tôi là người thiện, người có luân lý. Tôi…
– Tôi bất cần ông là ai. Làm ơn cho tôi xem giấy thông hành hoặc thẻ căn cước.
– Tại sao tôi lại phải cần thể căn cước? Tôi không hề làm phiền ai cả. Tôi đã nói với ông rồi, tôi là con người thiện.
– Này ông, bộ ông không biết rằng nếu không có giấy chứng nhận của chính phủ thì ông không thể ở trong xứ này được chăng? Thôi, hãy theo tôi về bót cảnh sát.
Và ông Luân lý gặp rắc rối to.
Các bạn ơi, các bạn thảy đều là khách lạ trong nước Đức Chúa Trời. Nhưng còn lại hơn thế nữa vì các bạn là người phản nghịch, là kẻ thù của Đức Chúa Trời. Không thể nào Ngài để các bạn vào nước Ngài nếu các bạn không thành công dân của nước Ngài. Và chỉ có một cách để thành công dân nước Chúa mà thôi, là phải sanh lại.
– Được rồi. – Cụ Sáu nói. – Chúng tôi cần phải sanh lại. Nhưng bằng cách nào vậy?
– Chính Chúa làm việc ấy, thưa cụ. Nếu chúng ta để cho Ngài làm. Chúng ta đến với Ngài như tên phản nghịch, tội ác vì phá bỏ luật pháp Ngài và bị lên án tử. Và đây là điều Ngài làm cho chúng ta. Trước hết, Ngài tha tội cho ta. “Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác.” (I Giăng 1:9). Trọn bản ghi chép tội trạng và phạm pháp của chúng ta là điều làm cho chúng ta đầy hối hận và sợ hãi, Ngài tha sạch hết. Nhưng không phải chỉ có như vậy thôi đâu.Ngài không để trang sách trống không đâu. Ngài ghi chép lên đó mọi sự tốt lành của Ngài. Khi Đức Chúa Trời nhìn đến bản hồ sơ của chúng ta, Ngài không còn thấy tội lỗi nữa mà chỉ thấy sự công bình của con Ngài thôi.
Cụ trưởng ấp nói:
– Điều ấy thật tốt lành đến khó tin nổi. Có thể nào Ngài thật ban cho chúng ta sự công bình của Ngài chăng? Hay chúng ta phải mua chuộc bằng cách nào đó?
– Thưa cụ, không phải mua chuộc gì cả. Kinh Thánh đã nói rõ như vậy. “Vậy ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho không ai khoe mình.” (Ê-phê-sô 2:8, 9).
Sự công bình của Đức Chúa Giê-su là quà tặng không cho chúng ta, nhưng đối với Ngài nó đắc giá biết chừng nào! Nó đáng giá bằng tất cả những gì Ngài có, ngay đến sự sống của Ngài. Thật ra Ngài phải thay đổi địa vị với chúng ta để ban cho chúng ta quà ấy. “Đấng Christ đã bị đối xử như cách chúng ta đáng bị, hầu cho chúng ta được tiếp đãi như Ngài đáng được vậy. Ngài bị lên án vì tội lỗi của chúng ta mà Ngài không có hề dự vào, để chúng ta được xưng công bình, Ngài phải chịu lấy cái chết của chúng ta để chúng ta được sống như Ngài.” (Desire of Ages, trang 25).
– Những lời ấy thật rất đẹp… – Một ông sư dự thính phát biểu ý kiến – Nhưng có thể nào chúng ta cứ phạm bất cứ tội nào mình phạm được mà Chúa vẫn kể ta công bình không?
Thầy Lắm đáp lời:
– Không đâu. Chúa muốn chúng ta đừng phạm tội nữa.
– Tôi đã cố sức nhưng dường như không ngưng phạm tội được. – Trung nói.
– Này Trung, tôi rất vui mà nói với em rằng Đức Chúa Giê-su có thể giúp đỡ em. Tất cả những điều tôi nói với em đây chỉ là sự khởi đầu của công việc Đức Chúa Trời. Trong đời sống của ta, khi Ngài tha các lỗi quá khứ, Ngài ban cho chúng ta sức để thắng lỗi tương lai.
Lòng chúng ta như ngôi nhà mà tên phản loạn đã sống lâu năm rồi. Đức Chúa Giê-su đuổi nó ra, dựng nên ngôi nhà mới và chính Ngài đến sống trong đó. Khi tên phản loạn trở lại gõ cửa để xui ta phạm tội, nó thấy Đức Chúa Giê-su ở đó và chạy đi. Chúng ta không thể nào phạm tội được khi Đức Chúa Giê-su ngự trong lòng ta.
Rồi Đức Chúa Giê-su lại làm cho cuộc đời thật tươi đẹp bằng cách chứa đầy những ý tưởng ưu ái của Ngài và mọi hành động nhân từ. Ngài viết bản luật pháp của Ngài trong lòng chúng ta (Hê-bơ-rơ 8:10). Bấy giờ chúng ta có thể nói, “Đức Chúa Trời ôi, con lấy làm vui mừng làm theo ý muốn Chúa, luật pháp Chúa ở trong lòng con.” (Thi thiên 40:8).
Các bạn ơi, các bạn sẽ thấy dễ thắng tội lỗi khi Đức Chúa Giê-su ban cho các bạn một lòng mới và Ngài ngự vào. Các bạn sẽ thấy dễ vâng phục Đức Chúa Trời và giữ được luật pháp Ngài. Cuộc đời của các bạn sẽ thay đổi hoàn toàn và các bạn sẽ giống như Chúa Giê-su vậy. Nhưng các bạn phải sẵn sàng để Chúa làm chủ tể của lòng mình. Ngài không ở chung với tên phản loạn kia đâu. Lòng bạn phải không có một tội lỗi nào cả, Chúa mới ngự vào được. Ngài phải chiếm hữu toàn thể đời sống và thân thể bạn.
Đức Chúa Giê-su đã ban ra mọi sự, ngay cả mạng sống Ngài để cứu các bạn. Giờ đây, Ngài muốn các bạn dâng hiến mọi sự cho Ngài. Như thế có quá nhiều chăng? Nhưng này các bạn mến, các bạn dâng hiến gì khi các bạn dâng mọi sự cho Ngài? Một tấm lòng hoen ố vì tội lỗi để Ngài tẩy sạch! Nếu các bạn cố giữ lại chẳng hóa ra rồ dại lắm sao? Các bạn không mất gì cả để được mọi sự bằng cách đổi tấm lòng cũ nên mới.
Các bạn mến, tôi muốn các bạn quyết định dâng tấm lòng mình cho Chúa Giê-su ngay hôm nay. Nếu quyết định vậy các bạn há không tiến lên đây và đứng bên cạnh tôi sao?
Chẳng phút do dự, ông Ba và đứa con trai là Trung tiến lên đứng bên cạnh thầy Lắm. Thanh muốn lên, nhưng có một cuộc giao tranh ác liệt đang diễn ra trong lòng nó. Có một tiếng độc hại nói nhỏ với nó, “Chắc ngày nào đây cậu mới cần thay đổi chứ không phải ngay bây giờ đâu. Hãy thử qua mọi khoái lạc của đời trước đã. Hãy hưởng thụ đi trong khi cậu hãy còn trẻ. Hãy đợi đến sau sẽ hay.”
Thầy Lắm khẩn khoản:
– Hãy đến các bạn ơi! Các bạn càng chờ đợi lâu chừng nào thì càng khó chừng nấy. Mỗi lần Chúa gọi mà các bạn chống trả lại tức tên phản loạn càng nắm giữ các bạn chặt hơn đó.
Cụ trưởng ấp lắng nghe và nghĩ:
– Mình già rồi. Làm sao thay đổi được sau những năm tháng đằng đẵng qua.
Tuy vậy, lời của thầy Lắm cũng gây xúx động trong lòng cụ.
Tèo đứng lên, đến bên cạnh Trung và ông Ba.
– Cầu xin Đức Chúa Trời ban phước cho em – Thầy Lắm nói. – Em hãy còn trẻ lắm nhưng em lại có cả cuộc đời để hiến cho Chúa giê-su. Còn có thanh niên nào muốn hiến dâng đời mình cho Chúa không?
Trận chiến trong lòng Thanh thật ác liệt. Mồ hôi rịn ra ướt đẫm cả thân mình, nó nghĩ thầm, “Các bạn mình sẽ nghĩ thế nào về mình. Làm sao mình có thể làm khác họ được! Không, mình không thay đổi. Không! Không!”
Thầy Lắm biết trong lòng mỗi người đều có cuộc giao tranh và chính thầy cũng cầu nguyện thầm để Đức Chúa Trời giúp đỡ mỗi người một.
– Trong khi chúng tôi chờ đợi thêm vài phút, các cụ, các em không tiến lên sao? Xin hãy đến!
Cụ trưởng ấp từ từ đứng lên và bước tới. Chính sự quyết định của cụ ban thêm can đảm cho những người khác. Bà Ba cũng bước lên, gây sự vui mừng lớn cho ông và thằng con.
Sau đó, thầy Lắm cầu nguyện rồi nói chuyện riêng với mỗi người đứng đó, ban cho mỗi người đôi lời khuyên nhủ. Đám đông lần lần tản mất đi trong bóng đêm càng lúc càng đen.
Có một người còn đứng lại. Thầy Lắm bước tới choàng vai và nói:
– Này Thanh, tôi biết em đang nghĩ thế nào. Chính tôi cũng đã trải qua cuộc giao tranh y như em vậy. Lòng người là phản nghịch, và nó chống trả đến cùng. Vì vậy Chúa muốn ban cho em một lòng mới. Khi dâng lòng mình cho Chúa, em sẽ thấy rất vui sướng và ngạc nhiên sao mình không dâng cho Chúa sớm hơn. Đừng chờ đợi nữa, Thanh. Em không muốn dâng lòng cho Chúa ngay bây giờ sao?
Thanh nín lặng một lúc lâu, rồi nói:
– Thưa…chưa!